Sau khi rời khỏi hang động, chúng tôi không trở về theo đám yêu đạo kia.
Mà thừa dịp bọn chúng không chú ý, trực tiếp trốn đi.
Yêu đạo ở nơi này rất nhiều, chỗ nào cũng thấy chúng tụ lại thành tốp năm tốp ba.
Mấy tên yêu đạo đã từng bê rượu với chúng tôi, chẳng có ai thèm để ý tới mấy người chúng tôi cả.
Dù sau đó thấy chúng tôi đã biến mất, cũng chẳng ai buồn quan tâm.
Rốt cuộc, có tên nào có thể nghĩ ra được, chúng tôi là gián điệp do Đạo Minh phái tới chứ?
Cho nên, chúng tôi đã bí mật lẻn vào trong thung lung Hắc Ám.
Lúc này, cách chỗ chúng tôi đứng không xa, tiếng chiêng trống, thậm chí còn có tiếng gào thét không ngừng vang lên.
Trước mắt, mấy người chúng tôi phải tìm được nơi thích hợp để ẩn nấp, sau đó liền bắt đầu thảo luận về bước tiếp theo trong kế hoạch.
Tôi thấy, chúng tôi đã trà trộn được vào trong thung lũng Hắc Ám rồi, bây giờ đương nhiên là phải tìm hiểu địa hình nơi đây.
Sau đó, tìm ra Ngô Hưng Long cùng Thiên Cơ Tử, cuối cùng nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Cho nên, tôi nói thẳng:
“Mọi người, chúng ta đã trà trộn được vào nơi này rồi.
Vậy, trước tiên chúng ta hãy đi tìm Ngô Hưng Long cùng Thiên Cơ Tử. Nhưng cứ tìm kiếm mù quáng như vậy chắc chắn sẽ không có tác dụng.
Chúng ta phải tìm người hỏi thăm tình hình chung ở đây, cũng tiện cho các bước hành động sau này của chúng ta.”
Mọi người nghe tôi nói xong, đều đồng tình với những gì tôi nói.
Nếu cứ tìm mò ở nơi này, thật đúng là không bằng tìm một tên yêu đạo để hỏi thăm một phen.
Sau khi quyết định xong kế hoạch, chúng tôi lại lẻn ra ngoài.
Nhưng lúc này chúng tôi không đi theo đường chính mà cố gắng đi đến những nơi tương đối hẻo lánh trong thung lũng.
Một khi gặp được “cừu lạc bầy”, chúng tôi sẽ lập tức xuống tay.
Thật may mắn làm sao, chúng tôi vừa đi vào một khu rừng nhỏ trong thung lũng đã gặp được, mà không chỉ một “con cừu”, mà tận hai con.
Chúng tôi “vừa khéo” phát hiện ra được hai tên yêu đạo, là một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Có lẽ đôi trẻ này bị lửa nóng đốt tâm, nên mới lén chạy tới nơi này, tính làm vài chuyện mập mờ.
Kết quả lại chẳng may bị chúng tôi gặp được, mà đôi tình nhân kia lại chẳng nhận ra.
Lúc này họ vẫn còn anh anh em em, nói với nhau những lời ái muội.
Thông qua bụi cây, chúng tôi im lặng quan sát hai người kia, nhưng cũng không dám tuỳ tiện tới gần.
Bởi vì chung quanh không có quá nhiều cây che chắn, nên một khi rời khỏi bụi cây, hai người kia sẽ thấy chúng tôi ngay.
Như thế, chúng tôi sẽ khó mà tóm gọn được cả đôi.
Nghĩ thế, tôi bèn nói
“Mọi người, “chọn” luôn hai người này đi!”
Không ai phản bác lại, mọi người đều gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, chúng tôi lên một kế hoạch hành động kỹ càng tỉ mỉ.
Tiếp theo đó, mọi người chia ra nhiều hướng, bắt đầu tiếp cận đôi tình nhân này.
Tuy rằng chúng tôi có nhiều người, nhưng cũng không dám hành động tuỳ tiện.
Phải biết rằng nơi này là bên trong thung lũng Hắc Ám, chỉ tính riêng đám yêu đạo sợ rằng đã lên tới hơn trăm người.
Nếu kinh động đến bọn chúng, chúng tôi sẽ chẳng thể nào chạy thoát được.
Cho nên, chúng tôi phải một đòn đắc thắng, không chỉ bắt sống, mà còn làm cho hai người kia không kịp phát ra âm thanh dư thừa nào.
Bởi vậy, mỗi người trong số chúng tôi đều vô cùng cẩn thận.
Chờ sau khi mọi người vây quanh hai người kia, cũng đã chuẩn bị xong, tôi mới bắt đầu ra tay.
Tôi không lập tức tấn công ngay, mà giả vờ bày ra vẻ mặt hiền lành phúc hậu, đi ra khỏi bụi cây.
Sở dĩ tôi làm như thế, là vì muốn thu hút ánh mắt của đôi tình nhân kia.
Khiến cho đối phương buông lỏng cảnh giác, giúp những người còn lại từ từ tiến lên từ phía sau.
Từ đó bọn họ có thể một lần tóm được đối phương…
******
Sau khi tôi bước ra khỏi lùm cây, đôi tình nhân kia còn chưa phát hiện ra tôi.
Tên nam thanh niên trẻ tuổi kia còn ôm lấy ả yêu đạo, thì thầm đôi câu:
“Hoa Lê, chỉ cần em đi theo anh thôi.
Sau này anh chắc chắn sẽ dẫn em theo, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này! Ra khỏi cứ điểm này.”
“Anh Tiểu Lý, lời anh nói có thật không? Anh thực sự có thể đưa em ra khỏi cứ điểm này sao?”
Cô ả có chút kinh ngạc nói, trông dáng vẻ có vẻ rất hưng phấn và chờ mong.
Hai mắt của tên kia đỏ lên, giống như muốn phun lửa:
“Em hỏi thế không phải rất vô nghĩa sao! Bây giờ em phải nghe lời anh!”
Nói xong, tên yêu đạo nọ bắt đầu động tay động chân.
Kết quả, ngay lúc này, nữ yêu đạo kia lại nhìn thấy tôi.
Suy cho cùng thì trong rừng cây nhỏ này cũng không có quá nhiều thứ có thể che đậy.
Chỉ cần đứng cách đó tầm 10 đến 20 mét là có thể bị phát hiện ra ngay.
Cô ả kia nhìn thấy tôi, vội vàng đẩy người đàn ông ra:
“Tiểu, anh Tiểu Lý, có người, có người!”
“Người nào chứ?
Tất cả đều đến tham dự tiệc đêm của đường chủ rồi, chẳng có ai đâu!”
Nói xong, gã lại muốn ra tay tiếp…
Nhưng cô ả kia lại tỏ vẻ luống cuống:
“Thực sự có người, đối phương đang đi tới bên này!”
Tên đàn ông kia nghe đến đó, không khỏi có chút khó chịu.
“Có ai đâu?”
Nói xong, gã quay đầu lại nhìn.
Lúc này cũng vừa hay thấy được tôi.
Sau khi nhìn thấy tôi, tên nam yêu đạo này còn liếc nhìn tôi một cái.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở ngôi sao trên ngực trái của tôi.
Nhìn xong gã lập tức trợn trắng cả mắt, sau đó nói với tôi:
“Tao nói này thằng nhãi kia, tự dưng tới chỗ này làm cái gì? Ăn lắm rửng mỡ à?”
Thấy người nọ lên tiếng, tôi mỉm cười, bày ra dáng vẻ thật thà, vô hại: