Bọn chúng điên cuồng hò reo, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Chúng đang xem gì thế? Tôi bước lên rồi nhìn thoáng qua.
Phát hiện ra, hình như ở trung tâm quảng trường đang có đánh nhau, mấy người chúng tôi cũng hòa vào đám đông và tiến về phía trước
Nhưng khi chúng tôi chen được lên trước, lại phát hiện có một hàng rào sắt bao quanh khu vực trung tâm quảng trường.
Mà ở trong hàng rào sắt, đang có người đánh nhau.
Khi nhìn kỹ đó là ai, tôi không khỏi giật mình.
Một trong hai người đang đánh đó, thế mà lại là Ngô Hưng Long.
Dương Tuyết mới vừa nhìn thấy thế, đã có chút kích động:
“Sư huynh!”
Nói rồi, cô ấy không kìm được mà muốn bước lên trước.
Thấy thế, tôi vội giơ tay ra túm cô ấy lại.
Sau đó tôi điên cuồng lắc đầu với Dương Tuyết, cô đang đùa cái gì thế?
Xung quanh chúng tôi ít nhất cũng phải có đến 140 đến 150 tên yêu đạo, nếu bị lộ thân phận ở đây, thật sự chỉ có thể chịu chết mà thôi.
Dương Tuyết bị tôi túm chặt một lúc, mới lấy lại được bình tĩnh.
Cô ấy cũng hiểu rõ giờ không phải thời điểm để lộ thân phận, cho dù có muốn cứu Ngô Hưng Long, cũng không phải cứu ngay lúc này.
Mà ở giữa sân, trừ Ngô Hưng Long ra, đối thủ của anh ấy, lại là một con quái vật nửa người nửa thú.
Chiều cao của tên này cũng không khác gì người bình thường, nhưng khác ở chỗ là gã có một cái đầu thỏ, lại còn không có lông tóc gì.
Nhìn dáng vẻ kia, làm tôi lại nhớ tới thuật Tam đoạn yêu hoá (ba giai đoạn hoá yêu quái) của Nhật Nguyệt Tà giáo.
Nhưng mà cái tên nửa người nửa thú ở trước mắt này, rõ ràng không phải do người biến thành, cũng không có khí tức của Yêu Năng.
Ngược lại còn tồn tại một ít yêu khí kỳ dị, không quá mãnh liệt, cũng không rõ ràng, càng không thuần khiết.
Con Thỏ Yêu này, có khả năng chính là sản phẩm do đám Mắt Quỷ luyện hoá ra.
Chỉ thấy hai mắt của con yêu thú hình người không có lông kia đỏ hồng, trong tay cần một cây gậy gỗ.
Trong miệng Thỏ Yêu không ngừng phát ra những tiếng gào “Ngao ngao ngao”, đuổi đánh Ngô Hưng Long.
Trong tay Ngô Hưng Long cũng cầm một cây gậy gỗ, lúc này anh ấy chỉ có thể phòng thủ một cách bị động.
Đám người vây xem xung quanh liên tục hò reo, có vẻ vô cùng hưng phấn.
“Đánh đi, đánh đi!”
“Thỏ thú, giết gã, giết gã!”
“Mẹ kiếp, mày có phải đệ tử của phái Võ Đang không thế, sao lại yếu như vậy?”
“Thằng nhãi, mẹ nó phải phải gắng gượng đấy! Ông đây đã cược mày thắng ba ván liên tiếp rồi đấy!”
“…”
Cũng lúc đó, con Thỏ Yêu kia đột nhiên nhảy lên, vung một gậy về phía Ngô Hưng Long.
Sắc mặt của Ngô Hưng Long lập tức thay đổi, vội vàng chống đỡ.
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, gậy gỗ trong tay anh ấy bị gãy thành hai đoạn.
Ngô Hưng Long cũng bị lực phản lại ngã trên mặt đất, Thỏ Yêu kia thấy thế, lại giáng thêm một gậy xuống.
Ngô Hưng Long chỉ có thể liên tục xoay người, tiếp tục né tránh…
Không khí xung quanh đã đạt đến cao trào.
“Đánh đi!”
“Thỏ thú làm tốt lắm…”
“Đừng để gã đứng lên, giết gã đi, ông đây có thể có được 10 điểm ma tinh rồi…”
“…”
Đám yêu đạo nhìn có vẻ rất phấn khích, cả đám đều gào lên muốn chiến thắng để có được ma tinh, nhưng tạm thời chúng tôi chưa biết đó là thứ gì.
Nhìn thấy cảnh này, mấy người chúng tôi chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức giận.
Lúc này, tôi và lão Phong đều đã trầm mặt, Dương Tuyết càng không cần phải nói.
Đám yêu đạo này, thế mà lại coi những đạo sĩ chính phái như chúng tôi chẳng khác vào súc vật.
Chúng dám để Ngô Hưng Long chiến đấu với tên quái vật nửa người nửa thú kia để giải trí…
Trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng hiện tại chúng tôi lại chẳng làm được gì.
Nhưng đúng vào lúc này, Ngô Hưng Long lại nắm được cơ hội, đột nhiên xoay người.
Sau đó, anh ấy ném mạnh nửa thanh gậy gỗ còn lại trong tay mình ra.
Nửa thanh gậy gỗ kia trực tiếp nện thẳng vào đầu con thỏ hình người kia, không nghiêng không lệch chút nào.
Con thỏ kia hét lên một tiếng thảm thiết, rồi lùi về sau mấy bước.
Máu tươi chảy đầu đầu nó, thoáng nhìn qua, rất đáng sợ.
Mà Ngô Hưng Long nhắm ngay cơ hội này, hai tay kết ấn, đánh một chưởng vào ngực thỏ, gầm khẽ:
“Bôn Lôi Chưởng.”
Chỉ nghe một tiếng “Phanh” trầm vang, như thể sấm đánh giữa trời quang vậy.
Ngay sau đó, con thỏ kia lại kêu lên một tiếng thảm thiết, trực tiếp ngã trên mặt đất, trong miệng trào ra máu tươi.
Nó rung lên mấy cái, sau đó chết ngay trên đấu trường.
Đám yêu đạo đứng ngoài nhìn thấy cảnh ấy, lại reo hò, hoan hô nồng nhiệt.
“Mẹ kiếp, tuyệt vời lắm!”
“Ha ha ha, tao thắng được 10 điểm ma tinh năng lượng, khẳng định là tu vi của tao lại có thể đột phá rồi!”
“Mẹ nó, thật đúng là xui xẻo tột cùng. Lại thua rồi!”
“…”
Người bên ngoài thì hoan hô nhảy nhót, Ngô Hưng Long ở bên trong đã mệt đến nỗi quỳ rạp xuống đất.
Anh ấy thở hổn hển nặng nề, cả người chi chít vết thương.
Nhưng ngay lúc anh ấy vừa thở ra, đột nhìn thấy mấy người chúng tôi đang trà trộn trong đám đông.
Ngay lập tức, anh ấy ngẩn người ra.
Thấy Ngô Hưng Long nhìn về phía chúng tôi, tôi bèn ra hiệu im lặng với anh ấy.
Ngô Hưng Long, chớp chớp mắt, xem như đã rõ.
Ngay sau đó, anh ấy vội vàng đứng lên, sau đó quay về phía toà nhà gỗ, hét to:
“Yêu đạo, tôi đã thắng liên tiếp ba ván rồi. Hiện tại có thể thả Thiên Cơ Tử ra chưa?”
Ngô Hưng Long vừa dứt lời, tôi liền nhìn thấy vài người rời khỏi tầng trên của toàn nhà gỗ.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên xa lạ, ông ta để râu rậm rạp, thoạt nhìn có vẻ rất cường tráng.