Bên cạnh ông ta có hai người trẻ tuổi.
Nhìn kỹ, tôi nhận ra, hai người trẻ tuổi kia đều là “người quen cũ”.
Một trong hai người kia, đúng là Trương Tử Đào mà trước đó tôi đã nhìn thấy.
Không biết tên này tới chỗ nào làm lại cơ thể mới, đúng là thân người cốt chó.
(Nguyên văn tác giả dùng từ “Nhân mô cẩu dạng” (人模狗样) ý chỉ những kẻ có hình dáng con người, nhưng phẩm cách lại thấp kém, đê hèn.)
Người còn lại, chính là người thiết kế nhà quỷ, mà trước đó, chúng tôi đã gặp trong công viên trò chơi.
Dáng người của cô ả cực kỳ nóng bỏng, cho dù bây giờ có đang mặc đạo bào của phái Mắt Quỷ, cũng khó có thể che giấu được dáng người thướt tha của ả.
Không ngờ ả ta thực sự là yêu đạo của tà giáo Mắt Quỷ, bảo sao ả lại làm ra những chuyện xấu xa thế kia.
Ba người này vừa xuất hiện, đã nghe thấy người đàn ông trung niên dẫn đầu cất lời:
“Không tồi, không hổ danh là đệ tử của phái Võ Đang.
Có thể sống sót trước ba con yêu thú của tôi, còn có thể giết chết chúng, đúng là có chút bản lĩnh.
Người đâu, dẫn Thiên Cơ Tử ra đây…”
Ông ta vừa dứt lời, dưới tòa nhà gỗ đã có mấy tên yêu đạo lớn tiếng thưa vâng
Sau đó chúng tiến vào trong nhà gỗ, ước chừng mất khoảng năm phút.
Rồi chúng lôi một chàng trai mặc áo trắng, cả người dính đầy máu ra ngoài.
Chúng ném chàng trai này vào trong đấu trường y như ném một con chó đã chết.
Sau khi hai tên yêu đạo nọ ném chàng trai áo trắng xuống đấu trường, liền rời đi.
Khuôn mặt của Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh và những người bên cạnh tôi hơi thay đổi khi nhìn thấy chàng trai áo trắng này.
Một người trong số họ không kìm được mà kêu lên:
“Thiên Cơ Tử…”
Vừa nghe được ba chữ này, trong đầu tôi không khỏi vang lên một tiếng “Ầm vang”.
Chàng trai áo trắng này, chính là người nổi tiếng khắp Đạo môn.
Là người có tài bói toán không thua gì thần minh, được xưng là Thiên Cơ Tử, Lương Văn Sinh đó sao?
******
Thiên Cơ Tử cả người dính đầy máu, bị lôi ra không khác gì một con chó.
Ngô Hưng Long đứng trong sân thấy thế, vội vàng chạy đến trước mặt Thiên Cơ Tử.
Sau đó vội vàng cất tiếng gọi:
“Thiên Cơ Tử, Thiên Cơ Tử…”
Hơi thở của Thiên Cơ Tử rất yếu, cả người không còn chút sức lực nào.
Mà Ngô Hưng Long lại nói với Thiên Cơ Tử:
“Hiện tại anh đi đi, có thể đi được bao xa thì đi…”
Nhưng Thiên Cơ Tử lại lắc đầu, sau đó yếu ớt nói:
“Không, tôi chưa thể đi được, bây giờ chưa phải lúc thích hợp…”
Anh chàng này vừa dứt lời, tên yêu đạo trung niên đứng trên đỉnh tòa nhà gỗ đột nhiên lên tiếng lần nữa:
“Được rồi, tôi đã thả Thiên Cơ Tử ra. Có bản lĩnh thì cậu cứ dẫn cậu ta đi đi.”
Ngô Hưng Long đỡ Thiên Cơ Tử dậy, nhìn chằm chằm về phía tên yêu đạo trung niên đứng trên nhà gỗ:
“Lời này của ông có ý gì?”
“Có ý gì hả?
Tôi đã đồng ý thả người đi, nhưng còn đám đệ tử này của tôi có đồng ý hay không, bổn tọa cũng không biết…”
Tên yêu đạo trung niên nói một cách nhẹ nhàng.
Mà đám yêu đạo đứng bên dưới nghe xong, lập tức bật cười “Ha ha”.
Hiển nhiên, ban đầu, tên yêu đạo này và Ngô Hưng Long hẳn là đã thoả thuận gì đó.
Chỉ cần Ngô Hưng Long có thể đánh bại ba con yêu thú, ông ta sẽ thả bọn họ ra.
Nhưng hiện tại, đối phương đương nhiên đã đổi ý.
Ngô Hưng Long đảo mắt nhìn quanh, thấy đám yêu đạo nọ đều nhìn chằm chằm vào hai người họ như hổ rình mồi.
Đừng nói là rời khỏi đây, sợ rằng ngay quảng trường này bọn họ còn chẳng thoát ra được.
Ngô Hưng Long nhìn chằm chằm vào tòa nhà gỗ và lạnh lùng nói:
“Yêu đạo quả nhiên chính là yêu đạo, nói không giữ lời, đồ vô liêm sỉ…”
Nhưng anh ấy vừa dứt lời, sắc mặt của tên yêu đạo trung niên đã đột nhiên tối sầm lại.
“Hừ! Cho dù chúng tôi có nói lời không giữ lời đi chăng nữa, vẫn tốt hơn đám nguỵ quân tử tự xưng là danh môn chính phái các người nhiều.
Một đám giả nhân giả nghĩa.
Ngoài mặt thì tỏ vẻ tử tế, mà ngoại trừ đấu đá lẫn nhau, thì chẳng có gì hơn…”
Tên yêu đạo trung niên vừa dứt lời, Lâu Nguyệt bên cạnh chợt nói:
“Sư phụ, người đừng chấp nhặt với bọn chúng!”
“Đúng vậy đấy Nam đường chủ, hà tất phải vì một tên đạo sĩ chính phái như gã mà làm mất nhã hứng?
Cháu trai đã chuẩn bị rượu ngon cho người, chúng ta đi nếm thử thôi, được không?”
Trương Tử Đào cũng lên tiếng, trên mặt nở nụ cười tươi.
Người đàn ông trung niên nghe thấy thế, khẽ gật đầu.
Ngay sau, ông ta nói với những kẻ đứng ở bên dưới:
“Người đâu, hãy trói hai gã này lên cột buồm. Để chúng được hóng gió cả đêm!”
Nói xong, người đàn ông trung niên này vung tay lên, rồi xoay người bước vào trong nhà gỗ.
Hiển nhiên, người đàn ông trung niên này chính là thủ lĩnh trong thung lũng này, Nam Thất.
Theo như những thông tin từ cuộc thẩm vấn trước đó, người đàn ông tên Nam Thất hẳn là đã 70 tuổi rồi.
Tuy nhiên, chỉ nhìn bề ngoài thì trông ông ta chỉ khoảng 40 tuổi.
Cũng không biết ông ta đã ăn gì, mà có thể dưỡng da mặt tốt như thế.
Sau khi Nam Thất và hai người còn lại rời đi, mấy tên yêu đạo đã vọt vào trong rào chắn.
Chúng kéo Ngô Hưng Long và Thiên Cơ Tử ra, cuối cùng kéo họ đến một bên quảng trường.
Tay và chân của họ bị trói lại, rồi bị ném trên cột buồm.
Cũng trong lúc đó, yêu đạo cầm đầu còn sai khiến khoảng năm tên yêu đạo khác đứng quanh gần đó.
Hiển nhiên là muốn đứng đó canh giữ hai người Ngô Hưng Long.
Lúc này, chúng tôi cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không dám hành động, càng không có cách nào để cứu họ.