Mà Ngô Hưng Long dù đứng cách xa vẫn có thể thấy được chúng tôi, anh ấy không chỉ không cầu cứu, thậm chí còn khẽ lắc đầu với chúng tôi.
Hiển nhiên anh ấy không muốn chúng tôi xông lên cứu người.
Bởi vì Ngô Hưng Long cũng biết, giờ phút này, nơi này… nguy hiểm đến mức nào…
Không có cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể chờ, chờ đợi cơ hội tới.
Tiếp theo đó, tiệc mừng thọ của Nam Thất bắt đầu.
Bởi vì điều kiện ở nơi này có hạn, nên không có đủ chỗ ngồi cũng như đồ ăn và rượu thịt gì đó.
Hầu hết yêu đạo chỉ có thể chọn một chỗ để ngồi xuống với nhau.
Sau đó đi nhận một ít đồ ăn và rượu, rồi bắt đầu ăn uống nói chuyện phiếm…
Hôm nay, khắp thung lũng Hắc Ám này có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Nên khi chúng tôi lẩn vào trong này, cũng không khiến bất cứ ai chú ý tới.
Cùng lúc đó, chúng tôi đang đi đi lại lại trong thung lũng Hắc Ám.
Ngoài việc chờ cơ hội giải cứu Ngô Hưng Long cùng Thiên Cơ Tử ra, chúng tôi còn phải thu thập tình báo ở đây.
Vì vậy chúng tôi đã chia ra làm ba nhóm, bắt đầu thu thập tình báo ở nơi này.
Tôi, lão Phong cùng với Hồ Mỹ sẽ ở lại trò chuyện cùng với mấy tên yêu đạo này.
Từ đó chúng tôi có được thông tin về địa điểm luyện yêu, đây là một tin tình báo quan trọng, nên tôi muốn lấy được càng nhiều càng tốt.
Vì vậy, chúng tôi đã tiếp cận nơi luyện yêu, đó là một hang động.
Trước cửa hang có mấy người canh gác, chúng tôi chỉ cần vừa vào sẽ bị lính canh chặn lại.
Đừng nói đi vào, ngay cả tiếp cận nơi đó chúng tôi cũng chẳng có cách nào.
Cuối cùng, tôi cũng chỉ có thể từ bỏ ý tưởng này.
Nhưng chờ đến khi chúng tôi quay trở lại, lại đúng lúc phát hiện ra, mấy yêu đạo đứng canh ở cửa hông của tòa nhà gỗ đang thay ca.
Bởi vì hôm nay là đại thọ của Nam Thất, nên đám yêu đạo đang thay ca cũng thoải mái hơn.
Hơn nữa, khi bọn chúng thay ca, cũng không lập tức nhận việc ngay.
Mà chúng còn ngồi cạnh nhau nói chút chuyện, thậm chí còn hút thêm điếu thuốc.
Nên chúng hoàn toàn không chú ý tới phía sau cửa hông, và chúng tôi đang đứng cách đó không xa.
Tôi và lão Phong thấy đây là cơ hội tốt, đồng thời cũng muốn đi vào trong căn nhà kia nhìn thử xem.
Bởi vì chúng tôi nghe nói, tòa nhà gỗ không chỉ là nơi ở của Nam Thất, mà còn là trung tâm của toàn bộ thung lũng Hắc Ám.
Ở nơi này, nói không chừng, có thể còn có một số thông tin tối mật mà chúng tôi cần.
Bởi vậy, tôi và lão Phong đều không hề do dự, trực tiếp đi vào tòa nhà gỗ.
Sau khi bước vào tòa nhà gỗ, tôi thấy phòng khách ở đây rất lớn, nhưng có vẻ khá trống trải.
Ngoại trừ những hoa văn tượng trưng của phái Mắt Quỷ, chỉ còn hai cái cầu thang.
Một bên đi lên, một bên đi xuống.
Bên dưới này hẳn chính là nhà lao.
Còn phía bên trên, hẳn chính là nơi ở của Nam Thất và sở chỉ huy của thung lũng Hắc Ám.
Vì vậy, chúng tôi bắt đầu tiến lên trên mà không do dự.
Trong trường hợp bình thường, đệ tử tuyệt đối không được phép đến gần tòa nhà gỗ này.
Do đó, lính canh bên ngoài tòa nhà gỗ làm việc rất nghiêm ngặt.
Nhưng trong tòa nhà gỗ, lại không có lấy một người canh gác.
Đây là kiểu bố trí bên ngoài chặt chẽ, bên trong lỏng lẻo, vì thế chúng tôi có thể đi lên tầng hai một cách rất nhẹ nhàng.
Sau khi lên tới tầng hai, chúng tôi thấp thoáng nghe được tiếng nói cười và uống rượu từng tầng ba truyền xuống.
Đó hẳn là tiếng của mấy tên có chức vụ cao tại thung lũng Hắc Ám, cùng với đám người Nam Thất, Trương Tử Đào và Lâu Nguyệt.
Nhưng tại tầng hai này, lại chẳng có lấy một bóng người.
Nhìn thoáng qua, tôi thấy nơi này trông giống như một phòng họp.
Vì thế, tôi và lão Phong quyết định sẽ tìm kiếm ở chỗ này một phen, tôi nghĩ hẳn sẽ có thu hoạch.
Chúng tôi đã dán bùa bế khí lên người để che lại khí tức trên cơ thể.
Nhưng bùa này lại không thể giấu được tiếng bước chân.
Nên chúng tôi phải thật cẩn thận, lúc nói chuyện cũng phải đè âm thanh xuống mức nhỏ nhất.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm thứ mình cần trên tầng hai.
Còn về phần Hồ Mỹ, cô ấy đang canh chừng cho hai người chúng tôi.
Tôi đi đến trước một chiếc bàn tròn lớn và tìm thấy một chiếc sa bàn trên đó.
Nhìn dáng vẻ này, đây hẳn là mô hình thu nhỏ của thung lũng Hắc Ám.
Qua bàn cát này có thể thấy rõ địa hình, địa mạo ở đây.
Nhìn thấy thế, tôi không khỏi mừng thầm.
Đây chính là bảo vật, mục đích đầu tiên của chuyến đi của chúng tôi chính là khảo sát địa hình của thung lũng Hắc Ám.
Nếu có thể đem thông tin về chiếc sa bàn này về, quả thật là không còn gì tuyệt hơn.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng móc di động trên người ra, định chụp lại hình ảnh của chiếc sa bàn này lại.
Chỉ nghe “Tách” một tiếng, một tấm hình rõ ràng sắc nét xuất hiện trên di động của tôi.
Nhưng ngay vào lúc này, trên tầng trên lại đột nhiên truyền xuống giọng của Nam Thất:
“Ấy, ai trông số các người mới chụp ảnh đó?”
******
Chụp xong chiếc sa bàn, tôi mới nhớ ra điện thoại mình có thể phát ra âm thanh.
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, ba người chúng tôi cũng bị dọa tới mức đứng im không dám nhúc nhích.
Lúc này đây, ai cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Ngay sau đó, mấy giọng nói lại truyền xuống từ tầng trên:.
“Chụp ảnh? Có ai chụp ảnh đâu!”
Đó là giọng nói khàn khàn của một bà lão, mà tôi rất quen thuộc.
Nghe được giọng nói này, lòng tôi lập tức vang lên một tiếng “Lộp bộp”.
Giọng nói này, chẳng phải là của lão yêu bà Dì Mỹ Nhân kia sao?