Có quái vật có đầu động vật, có thân người.
Lại có một số con quái vật có vảy trên người, trông giống như là người thằn lằn vậy.
Nhìn thấy thế, mấy người chúng tôi đều ngây ra.
Cái gì thế này? Yêu thú sao?
Tôi vừa kịp nghĩ đến đây, tên yêu đạo tay cầm cờ màu đen lại mở miệng:
“Dám xâm nhập vào thung lũng Hắc Ám của chúng tao, hôm nay, tao sẽ cho chúng mày biết, yêu thú của thung lũng Hắc Ám rốt cuộc lợi hại đến mức nào!”
Nói xong, tên yêu đạo kia lại phất cờ:
“Xé nát chúng nó ra cho tao!”
Gã vừa dứt lời, đám yêu thú kia đều lần lượt mở mắt.
Trong mắt chúng đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ.
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng rít gào “Ngao”, rồi đồng loạt xông lên tấn công chúng tôi.
Đám yêu thú này chính là thứ đặc biệt của thung lũng Hắc Ám.
Thông qua thuật luyện yêu, chúng được chế luyện thành những con thú có hình người mà thôi.
Bởi vì loại yêu thuật này còn chưa được hoàn thiện, cho nên đám Mắt Quỷ chưa thể chế luyện ra những con yêu thú có thể biến thành hình người hoàn chỉnh.
Chúng đều có những khiếm khuyết nhất định, chẳng hạn như những hình dạng quái dị này.
Tuy rằng chúng có sức chiến đấu, nhưng vì yêu thuật của đám Mắt Quỷ còn chưa hoàn thiện, nên đám yêu thú cũng có khuyết điểm.
Bọn yêu thú này không thể sống lâu, nhiều nhất chỉ được ba ngày, rồi sẽ chết.
Vì để kéo dài tuổi thọ cho đám yêu thú, mấy tên yêu đạo này đã nghĩ ra cách phong thi (nhốt cương thi).
Cũng chính là cách để cương thi nằm trong quan tài, đem đám yêu thú này nhốt ở trong quan tài.
Khiến cho bọn chúng rơi vào trạng thái ngủ đông, khi xảy ra tình huống khẩn cấp thì mới đánh thức chúng.
Sau đó, mới để cho đám yêu thú chiến đấu, như thế có thể giúp cho chúng sống được lâu hơn một chút, cũng có thể tuỳ thời sử dụng chúng.
Đương nhiên, ngay lúc đó, chúng tôi không thể hiểu được tường tận như vậy.
Chỉ sau khi nhìn thấy đám yêu thú này xuất hiện, tất cả chúng tôi đều phải vặn dây cót, “tiếp đón” cuộc tấn công của đám yêu thú này.
Trận chiến nổ ra, tất cả chúng tôi cùng hợp lực lại.
Trong phút chốc, chúng tôi đã lao vào chiến đấu với đám yêu thú, đối thủ của tôi là một con yêu thú toàn thân phủ đầy vảy rắn.
Con yêu thú này thè chiếc lưỡi rắn dài gần 20cm ra, không ngừng phát ra những tiếng “xì xì xì”, muốn tiến tới gần và cắn tôi.
Trong miệng nó có hai chiếc răng rắn, làm cho người ta nhìn mà khiếp vía.
Tôi không dám chậm trễ, nhanh chóng né tránh. Sau đó nhanh chóng chém ra một kiếm.
Lúc này tôi mới nhận ra, vảy trên người con quái vật này cứng rắn dị thường.
Kiếm Thái Nguyên căn bản không thể chém được nó.
Tôi hơi nhướng mày, thay đổi chiến lược. Nếu không thể dùng kiếm chém, vậy chỉ có thể dùng Linh Đao và mũi kiếm của kiếm Kỳ Lân đã hợp nhất với kiếm Thái Nguyên mà thôi.
Mặc dù con quái vật này có sức phòng thủ đáng kinh ngạc nhưng nó lại không có trí thông minh.
Nó nghe theo mệnh lệnh, tấn công về phía tôi một cách ngu ngốc, nên sau khi né tránh được vài lần, tôi đâm một kiếm ra.
Mũi của kiếm Thái Nguyên chính là mũi kiếm của Kỳ Lân tiền bối hoá thành.
Độ sắc bén không cần phải bàn cãi, nói nó là vũ khí mạnh nhất thế gian cũng không ngoa.
Bởi vậy, một kiếm này đâm xuống đã tạo ra tiếng “răng rắc” giòn tan.
Những chiếc vảy trên ngực con yêu thú hình người kia đã bị vỡ thành từng mảnh vụn.
Sau đó, một thứ chất lỏng nhớt nhớt dính dính màu xanh lục chảy ra, mùi phải nói là tanh hôi dị thường.
Con yêu thú này hét lên một tiếng, muốn dùng móng vuốt tấn công ngược lại tôi.
Kết quả, nó đã bị tôi dùng một chân đá văng ra ngoài.
Không chờ nó kịp đứng dậy, Linh Đao trong tay tôi đã trực tiếp đâm vào cổ nó.
Linh Đao có đặc tính đáng sợ là hấp thụ linh lực.
Nên khi vừa đâm xuyên qua cổ con yêu thú, thân dao đã điên cuồng hút đi linh lực trong cơ thể nó.
Con Rắn Yêu hình người này sau khi run rẩy vài cái, thì ngã quỵ xuống đất, lập tức bỏ mạng.
Toàn bộ sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ mất có vào giây mà thôi.
Mặc dù vậy, tôi vẫn cảm thấy áp lực.
Nếu không dựa vào lưỡi dao lạnh băng sắc bén này, tôi tuyệt đối không thể nào giải quyết xong con yêu thú hình người này một cách nhanh chóng như vậy.
Nhìn những người còn lại, ngoại trừ Hồ Mỹ, mọi người đều đang bị đám yêu thú tấn công dồn dập.
Cũng vào lúc này, Dương Tuyết vừa sơ sẩy một cái, đã bị một con yêu thú đuôi chuột xô ngã.
Thế thế, sắc mặt tôi lập tức thay đổi.
Tôi vội vàng chạy qua đó, lo lắng gọi:
“Dương Tuyết!”
Con yêu thú kia đang muốn tiến lên cắn Dương Tuyết, nên không để ý thấy tôi tiến tới từ phía sau.
Vì vậy, tôi đã nhân sơ hở này, dùng kiếm đâm chết nó từ phía sau.
Sau khi một tiếng rống vang lên, lại một con yêu thú nữa đã bị tôi giết chết.
Nhưng tôi không để ý tới chuyện này, vội vàng đi tới trước mặt Dương Tuyết.
Tôi định đỡ cô ấy dậy, lại phát hiện ra phần áo trên bụng cô ấy đã rách tả tơi.
Nhìn kỹ lại, còn thấy vết máu loang lổ.
Tôi cau mày:
“Cô còn tiếp tục chiến đấu được không?”
Dương Tuyết rõ ràng rất đau, nhưng vẫn cắn răng: “Tôi có thể!”
Nói xong cô ấy muốn đứng lên.
Tôi khẽ gật đầu, đưa tay đỡ cô ấy đứng dậy.
Rồi nhìn sang xung quanh, tôi phát hiện vẫn còn sáu con yêu thú nữa.
Cùng lúc ấy, đám yêu đạo đuổi giết phía sau chúng tôi cũng đã đuổi được tới đây.
Một khi chúng tôi bị bao vây ở đây, sẽ rất khó thoát ra.
Hơn nữa, nếu bọn chúng lợi dụng những con yêu thú này tiếp tục tấn công chúng tôi, cùng với sự giúp đỡ của đám yêu đạo…