Còn những tên yêu đạo say rượu đang nửa tỉnh nửa mê thì bị doạ cho không ngừng lùi lại phía sau.
Bọn chúng chỉ là những đệ tử hạng chót nhất trong thung lũng Hắc Ám, thực lực cũng chỉ ở mức trung bình mà thôi.
Còn mấy người chúng tôi thì sao?
Lúc này, chúng tôi đã phơi bày hết thực lực, cho nên chúng căn bản không thể ngăn cản nổi.
Hiện giờ tên nào xông lên tên đó chết, mà mạng thì mỗi người chỉ có một.
Đã chết một lần là hết.
Cho nên dù còn sót lại mấy chục tên yêu đạo, nhưng không một tên nào bằng lòng xông lên trước.
Không ai trong số chúng muốn trở thành con chim đầu đàn, đều không muốn chết.
Mấy tên chỉ huy thấy vậy, vội hét lên:
“Chúng mày làm gì đấy? Mau lên cho tao, còn không mau lên đi?”
“Chúng mày có muốn nhận ma tinh không? Có muốn lập công không?”
Tuy rằng như thế, đám yêu đạo này chỉ vâng vâng dạ dạ như cũ, chẳng tên nào dám xông lên.
Trái lại, mấy người chúng tôi đã lao vào khu nhà ở.
Chúng tôi cách chúng càng ngày càng gần, mấy tên chỉ huy không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng mà xông lên.
Thấy đám chỉ huy đã đi đầu, đám đệ tử Mắt Quỷ cũng lần lượt đuổi theo sau.
Nhìn quần áo của đám chỉ huy, đều là đệ tử hai sao của tà giáo Mắt Quỷ.
Tu vi cũng đều đạt tới Đạo Quân trung kỳ, thấp hơn chúng tôi nhiều.
Chỉ là số lượng lại đem tới lợi thế cho chúng.
Chúng tôi đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục tiến lên chém giết mà thôi.
Nhưng chúng tôi chỉ chém giết, không chiến đấu.
Chúng tôi tiếp tục lao về phía trước.
Nhưng tu vi của đám yêu đạo này không thấp, thậm chí còn cao hơn mấy người Dương Tuyết, nhưng chỉ cần không chiến đấu, chúng tôi vẫn có khả năng trốn thoát.
Tôi và Hồ Mỹ làm tiên phong, một khi có yêu đạo dám tiến lên ngăn cản, chúng tôi sẽ giết thẳng tay, hòng tạo ra khoảng cách.
Sau đó, nhóm chúng tôi cứ vừa giết vừa tiến lên.
Trong nháy mắt, chúng tôi đã tiến vào khu nhà ở.
Nhìn từ bên ngoài, mấy người chúng tôi đang bị mấy chục tên yêu đạo bao vây xung quanh.
Nhưng khi ở trong đó, chúng tôi không cảm thấy quá nhiều áp lực.
Bởi vì chúng tôi phát hiện ra, dù đám này có nhiều người nhưng sức lại chẳng có bao nhiêu.
Trên người tên nào tên nấy đều xộc mùi rượu, lúc này, sức chiến đấu của chúng đã tỉ lệ nghịch với tu vi của bản thân.
Lúc xuất kiếm, không chỉ tốc độ chậm lại, thậm chí còn đâm lệch mấy lần.
Đáng kinh ngạc hơn là, có tên còn ngã lăn quay.
Dưới tình huống như vậy, chúng tôi thấy thật nực cười.
Hơn 50 tên yêu đạo ngăn cản, chúng tôi không dám chần chừ để truy binh đuổi theo.
Mấy người chúng tôi đã chạy ra khỏi khu nhà ở.
Hơn nữa, tốc độ còn khá nhanh, cũng không ai bị thương.
Ngược lại, đám yêu đạo đuổi theo chúng tôi đã có thêm bảy, tám tên bỏ mạng, mười mấy tên bị thương.
Đương nhiên, để có được chiến tích như vậy, một mặt chính là nhờ vào tu vi.
Tu vi của chúng tôi đều đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân.
Còn đám yêu đạo đang vây khốn chúng tôi lại có tu vi tương đối thấp.
Thậm chí, có tên mới chỉ đạt tới cảnh giới Đạo Đồng sơ kỳ, mạnh lắm thì cũng chỉ có ba tên đội trưởng đạt được tới cảnh giới Đạo Quân trung kỳ kia thôi.
Nhưng lúc này, chúng vẫn chưa chịu bày ra thực lực chân chính.
Cho nên, mấy người chúng tôi có thể thành công xông ra khỏi khu nhà ở.
Sau khi rời khỏi khu nhà ở, thứ đứng trước mặt chúng tôi chính là trạm kiểm soát của trại gỗ.
Bởi vì chuông cảnh báo vang lên, nên trạm kiểm soát đã đóng kín cửa.
12 cỗ quan tài vốn dĩ được đặt bên ngoài đã bị dọn vào bên trong từ lúc nào.
Hơn nữa, giữ khe hở của 12 cỗ quan tài kia lúc này đang tản ra sát khí nồng đậm.
Hiển nhiên, bên trong 12 cỗ quan tài kia có chứa một loại tà vật nào đó.
Có khả năng cao chính là cương thi.
Đám lính canh cổng ở đây đều đã nâng cao cảnh giác, bày trận, sẵn sàng đón địch.
Đám yêu đạo ở đây khác hoàn toàn với đám trong khu nhà gỗ.
Bởi vì chúng có nhiệm vụ canh gác, nên không hề uống rượu.
Hơn nữa, tôi đếm sơ qua, cũng phải tới khoảng 20 tên.
Giờ phút này, có một tên yêu đạo đang đứng trên cổng trại gỗ.
Gã mặc đạo bào của tà giáo, trên ngực có gắn ba ngôi sao.
Hiển nhiên, thân phận của tên yêu đạo này đã đạt tới cấp bậc chỉ huy rồi.
Trên tay gã cầm một lá cờ màu đen, thấy chúng tôi chạy về phía trạm kiểm soát, gã gầm nhẹ một tiếng:
“Chúng mày là kẻ nào? Dám xâm phạm vào thung lũng Hắc Ám?”
Thấy tên kêu đạo kia gầm lên, tôi cũng không dừng bước lại, chỉ lạnh lùng đáp trả:
“Là người mà mày không thể trêu vào!”
Nói xong, tôi chạy thẳng về hướng cửa, chuẩn bị vượt qua…
******
Vượt qua trại gỗ này, chính là bên ngoài thung lũng Hắc Ám.
Vì thế có thể tưởng tượng, muốn vượt qua trạm kiểm soát này không phải chuyện dễ dàng.
Cho nên, tôi vừa dứt lời, tên yêu đạo kia đã hét lên:
“Muốn chết à!”
Nói xong, gã dùng một tay phất lá cờ đen.
Một tay khác thì kết một đạo kiếm chỉ, sau đó tôi lại nghe gã nói:
“Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền hành, mở!”
Lời vừa dứt, gã vung lá cờ trong tay lên
Trong khoảnh khắc đó, chỉ nghe thấy những tiếng “Phanh phanh phanh phanh…”
Sau khi 12 tiếng nổ lớn vang lên, 12 quan tài được đặt trước cửa trại gỗ cũng đồng loạt bật nắp.
Sau đó, liền nhìn thấy, bên trong những cỗ quan tài kia là những con quái vật nửa người nửa thú.
Những con quái vật này có kích thước bằng người bình thường, nhưng cơ thể của chúng lại vô cùng kỳ dị.
Có quái vật có đầu người, nhưng chỉ có một con mắt.