“Leng keng, leng keng…”
Trong màn đêm tối, tiếng chuông vang lên đặc biệt chói tai.
Rất nhiều yêu đạo đều bừng tỉnh giác, nghe thấy tiếng chuông cảnh báo, chúng lần lượt bật khỏi giường.
Sau đó nhanh chóng mặc quần áo và cầm kiếm gỗ đào lên, chạy ra khỏi nhà.
Lúc này mấy người chúng tôi đã lao ra khỏi rừng cây nhỏ.
Nhưng vừa mới ra khỏi rừng cây, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân, sau đó là một tiếng gầm khẽ:
“Đứng lại cho tao…”
Tôi quay đầu nhìn lại, phía sau lưng chúng tôi đã xuất hiện mười mấy tên yêu đạo.
Trên tay chúng đều cầm vũ khí, và đang đuổi theo chúng tôi.
Chúng tôi nào dám dừng lại? Chỉ có thể liều hết sức mình chạy về phía trước mà thôi.
Nhưng vừa chạy chưa được bao xa, chúng tôi đã đến khu nhà ở của đám yêu đạo.
Vừa đến nơi này, tôi đã nhìn thấy 20 đến 30 tên yêu đạo đang tụ tập rải rác trên đường.
Nhìn bọn chúng có vẻ ngơ ngác, còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, cánh cửa của những căn nhà gỗ xung quanh đó đều đã mở ra.
Sau đó lũ yêu đạo lần lượt xuất hiện, trong nháy mắt, số lượng yêu đạo đã tăng vọt lên khoảng 50 người.
Sắc mặt của người dẫn đầu như tôi giờ này đã rất khó coi.
Nếu muốn sống, chúng tôi cũng chỉ có thể xông qua khu nhà ở, mở đường máu mà thoát khỏi thung lũng Hắc Ám.
Chỉ có như thế, chúng tôi mới có một đường mà sống.
Bây giờ, chúng tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc liều mạng cả.
Tôi cắn răng, rồi hét lên:
“Mọi người, đêm nay chúng ta cũng chỉ có thể một đường chém giết mà ra thôi…”
******
Vốn dĩ tôi nghĩ, chờ Ngô Hưng Long và Thiên Cơ Tử đổi quần áo xong là ổn rồi.
Sau đó chúng tôi sẽ tìm cơ hội lén chuồn ra ngoài.
Nhưng hiện tại, chúng tôi lại bị những tên yêu đạo này phát hiện ra trước.
Hiển nhiên là không thể dùng cách cũ được nữa.
Vì thế, cách tiếp theo chỉ có thể là mở đường máu mà đi thôi.
Thừa dịp đám yêu đạo chỉ huy có thực lực mạnh mẽ chưa kịp xuất hiện…
Chúng tôi phải nhanh chóng chạy ra khỏi thung lũng Hắc Ám, trốn vào trong rừng sâu núi thẳm.
Như thế, mới có được một tia hy vọng.
Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định này trong đầu.
Lúc này, tôi gầm lên một tiếng, sắc mặt mọi người đều tối sầm lại.
Sau đó những tiếng gầm nhẹ cũng lần lượt vang lên.
Chúng tôi chạy thẳng về khu nhà ở, trước tầm mắt của mười mấy tên yêu đạo.
Tôi đã phát huy tối đa tu vi của mình, thậm chí còn kích hoạt tới cả Hoả Thiên Công, chỉ cần cơ hội tới là dùng thôi.
Tay phải tôi cầm kiếm Thái Nguyên, tay trái cầm Linh Đao.
Không chút do dự, tôi lao vào giữ đám yêu đạo, không ngừng chém giết.
Đám yêu đạo này đã phát hiện ra chúng tôi, hơn nữa hiện chúng còn đang đứng chắn trước mặt chúng tôi.
Những phần lớn chúng đều đã uống rượu.
Hơn nữa, còn uống không ít, lúc này chỉ mới vừa tỉnh ngủ, tâm trí vẫn còn hơi mơ mơ màng màng.
Vì thế tốc độ phản ứng của chúng chậm hơn ngày thường rất nhiều.
Thậm chí, có mấy tên còn đứng không vững, người cứ nghiêng nghiêng ngả ngả.
Giờ phút này, thấy chúng tôi đánh tới, chúng lại có chút luống cuống.
Bởi vì chúng tôi đều đang mặc quần áo như bọn chúng, điều này là cho bọn chúng bị rối.
Nhưng ngay lúc này, tên yêu đạo đuổi giết theo sau chúng tôi, lại đột nhiên lên tiếng:
“Chúng mày còn đứng ngây ra đây làm gì? Mau ngăn bọn chúng lại.”
Mấy tên yêu đạo đứng chắn trước mặt nghe tới đây, lúc này mới có chút phản ứng lại.
Nhưng chúng tôi đã đánh sát tới nơi, bọn chúng cũng chỉ có thể cuống quít ứng phó thôi.
Mấy tên còn tỉnh táo một chút vội hét lên:
“Mau, mau đón địch.”
“Mẹ nó, chúng mày đứng đờ ra làm gì? Mau lên đây giúp đỡ đi.”
“Tên kia, mẹ mày, sao mày lại lăn ra ngủ rồi, mau đánh thức thằng đó cho tao…”
“…”
Mấy tên cầm đầu không ngừng chỉ huy đám yêu đạo còn lại, nhưng những tên yêu đạo này đã uống say quá rồi.
Vì thế chẳng còn lại mấy tên tỉnh táo, lúc này đa phần đều không nghe theo lời chỉ huy.
Chỉ còn lại lác đác mười mấy tên lao về phía chúng tôi.
Nhưng chúng tôi có quan tâm đến điều đó không? Càng là như thế, đối với chúng tôi càng có lợi.
Tôi xông lên trước nhất, trong nháy mắt, đã giáp mặt với mấy tên yêu đạo đang lao về phía chúng tôi.
Kiếm Thái Nguyên trong tay vung lên, tu vi Đạo Quân đỉnh phong nghiền áp tới.
Kiếm Thái Nguyên được rót thêm đạo khí, mỗi kiếm vung ra đều mang theo uy lực ngút trời.
“Vèo!”
Ánh kiếm xẹt qua nhưng xé toạc cả không khí.
Chớp mắt một cái, trường kiếm trong tay tôi đã cắt ngang cổ đối phương, mang theo một tia máu.
Tôi không hề dừng bước, cứ một kiếm vung lên là lại một tên yêu đạo phải bỏ mạng.
Cơ thể xoay tròn 180 độ, không ngừng né tránh những đòn tấn công của đám yêu đạo.
Đồng thời, Linh Đao nằm trên tay trái của tôi cũng không ngừng đâm ra những nhát chí mạng.
Sau khi chĩa thẳng vào hướng tim của yêu đạo mà đâm, tên yêu đạo yêu chỉ kịp kêu thảm một tiếng.
Máu chảy thành dòng, chết ngay tại chỗ.
Hồ Mỹ, Tống Sơn Hà, Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh ở xung quanh tôi cũng không nhàn rỗi.
Ngô Hưng Long lùi lại phía sau, che chở lão Phong cùng cái tên Thiên Cơ Tử không ngừng kêu gào giãy giụa kia.
Mỗi một người trong số chúng tôi lúc này đều đang lấy ra hết sức lực của mình để liều mạng.
Không ngừng ra tay với đám yêu đạo tà giáo này.
Trong lúc nhất thời, mười mấy tên yêu đạo ở trước mắt không thể ngăn cản được chúng tôi.
Vừa mới giáp mặt, đã có bảy, tám tên yêu đạo ngã xuống.
Sắc mặt của mấy tên đội trưởng cầm đầu đã thay đổi, tôi còn cảm nhận được chúng đang hoảng sợ.