Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1681

Chương 1681 Chương 1681

Hiện tại anh ấy nên nắm lấy cơ hội này, mau chóng thay quần áo và chạy trốn mới đúng.

Tống Sơn Hà thấy Thiên Cơ Tử vặn vặn vẹo vẹo cũng lười nói nhiều, trực tiếp đem quần áo tròng lên người anh ấy.

Có lẽ động tác của anh ta có chút thô bạo, làm cho Thiên Cơ Tử bị thương.

Thiên Cơ Tử nhịn không được mà kêu “A” một tiếng.

Kết quả, chính tiếng hét chói tai này lại thu hút sự chú ý của mấy tên yêu đạo đang tuần tra ngoài bìa rừng.

“Ai đấy? Đêm hôm khuya khoắt rồi còn ở trong rừng làm gì?”

Tên kia vừa dứt lời, đã lại có giọng nói khác truyền đến:

“Không hay rồi, Thiên Cơ Tử cùng tên đệ tử Võ Đang kia chạy trốn rồi…”

Giọng nói này rất lớn, chỉ trong nháy mắt, vang vọng không ngừng trong thung lũng.

Trong đêm khuya yên tĩnh, lại còn ở trong thung lũng, âm thanh này có vẻ rất chói tai.

Vừa nghe lời này, trong lòng chúng tôi đều vang lên một tiếng “Lộp bộp”, không khỏi chửi thầm.

Mẹ kiếp, vậy giờ còn không chạy khỏi trại gỗ này, chờ đến khi bị phát hiện ra, chúng tôi sẽ toi đời.

Trong lòng tôi có chút khó chịu, vô thức liếc nhìn thằng nhãi Thiên Cơ Tử kia.

Thằng nhãi này rốt cuộc có bói chuẩn không thế, rõ là xui xẻo mà?

Nhưng bây giờ tôi không có nhiều thời gian để nghĩ như vậy, vội vàng nói:

“Nhanh lên!”

Nói xong, tôi vội vàng rút kiếm Thái Nguyên ra.

Chuẩn bị thừa dịp đám yêu đạo trong thung lung Hắc Ám còn chưa kịp trở tay, nhanh chóng mở đường máu ra ngoài.

Rốt cuộc thì phần lớn yêu đạo trong thung lũng Hắc Ám đều đã uống say.

Thêm nữa trời đã khuya, nếu chúng tôi đủ nhanh, vẫn có thể thoát ra khỏi thung lũng Hắc Ám này.

Chỉ cần chạy vào rừng già, chúng tôi đã có thể cao chạy xa bay rồi.

Lòng tôi nghĩ như vậy, những người còn lại cũng lần lượt rút kiếm ra.

Ngô Hưng Long cũng vận đạo khí, khiến cho đôi tay tê dại của mình nhanh chóng khôi phục tri giác.

Người này xoay tới xoay lui, thế mà xoay xong lại quay ra sửa sang lại đầu tóc.

Tôi có cảm giác như chó cắn vậy, thậm chí còn muốn dùng một kiếm đâm chết hai tên này.

Thật không biết, tên nhãi ranh kia làm sao mà bò được lên chức Thiên Cơ Tử.

Tôi nhìn tên này mà thấy phiền, trực tiếp nói với lão Phong:

“Lão Phong, cậu khiêng anh ấy đi, để tôi mở đường!”

Lão Phong luôn phối hợp ăn ý với tôi.

Nghe tôi nói thế, cậu ấy cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, dùng một tay nhấc Thiên Cơ Tử lên vai.

“Ấy, ấy, cậu đang làm gì thế? Mau thả tôi xuống, mau thả tôi xuống…”

Thiên Cơ Tử thế nhưng không hề phối hợp, còn giãy giụa.

Mà âm thanh này, lại lần nữa thu hút sự chú ý của đám yêu đạo đang tuần tra bên ngoài.

Hơn nữa, trước đó còn có người kêu Thiên Cơ Tử và Ngô Hưng Long đã chạy trốn, giờ phút này chúng lại nghe thấy âm thanh này…

Chỉ trong nháy mắt, chúng đã xác định được chúng tôi đang trốn trong rừng cây nhỏ, còn có khả năng cao là đám người đã giải cứu Thiên Cơ Tử.

Tên yêu đạo cầm đầu đội tuần tra lập tức rút kiếm gỗ đào ra, quay lại phía quảng trường hét to một tiếng:

“Trong rừng cây có người…”

Nói xong, gã quay sang đám yêu đạo xung quanh, nói tiếp:

“Cùng tôi xông vào!”

Gã vừa dứt lời, những tên yêu đạo phía sau cũng lần lượt rút kiếm gỗ đào ra, lắc mình đi vào trong rừng cây nhỏ.

Mà lúc này tôi đang dẫn theo mọi người tiến về phía trước, vừa đúng lúc chạm mặt với mấy tên yêu đạo này.

Đội tuần tra này chỉ có năm người, mà hiện chúng đang chặn đường chúng tôi.

Tôi không có chút do dự, vận đạo khí, lao lên phía trước.

Tống Sơn Hà, Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh, Tiểu Mỹ đến cả Ngô Hưng Long, lúc này cũng đồng loạt ra tay.

Chúng tôi không thể chần chừ, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.

Không chút do dự, tôi bắt đầu thúc đẩy tu vi lên mức cao nhất, nháy mắt đã lên tới cảnh giới Đạo Quân đỉnh phong, nghiền áp đối phương.

Trong số năm tên yêu đạo kia, tên có tu vi cao nhất cũng chỉ mới tới Đạo Quân sơ kỳ mà thôi.

Cảm nhận được tu vi của tôi đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân đỉnh phong, sắc mặt chúng đều thay đổi.

Nhưng lúc này, chúng chỉ có thể cắn răng mà chiến đấu thôi.

Trong nháy mắt, chúng tôi đã giáp lá cà với đám yêu đạo.

Kiếm Thái Nguyên trong tay tôi chĩa thẳng vào cổ đối phương, không hề kiêng nể gì.

Tên yêu đạo cầm đầu đã cảm nhận được tu vi của tôi, nên gã không dám liều mạng, chỉ vội vàng né tránh.

Nhưng ngay khi gã né được một đòn, tôi đã rút Linh Đao ra, “tặng” cho gã một nhát.

“Bá” một tiếng, máu bắn tung tóe.

Tên yêu đạo cầm đầu kia đã bị một dao của tôi cắt qua cổ.

Gã trợn tròn hai mắt, vội vàng che cổ của mình lại.

Nhưng máu vẫn chảy ra không ngừng.

Gã muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng ra, trong miệng gã đã đầy máu.

Gã thở hổn hển, sau đó cơ thể nghiêng ngả, rồi “Ầm” một tiếng, ngã xuống đất.

Kết quả của bốn tên còn lại cũng không khác gì tên yêu đạo đầu tiên.

Tu vi của bọn này rất thấp, thậm chí có tên yêu đạo còn không đạt tới nổi cảnh giới Đạo Sư.

Kết quả của năm tên này thì không cần phải nghĩ.

Vừa mới chạm mặt, chúng đã liên tiếp phát ra những tiếng kêu thảm thiết, sau đó lần lượt ngã xuống đất, chết tươi.

Chúng tôi chẳng có chút thương xót nào, cũng không định dừng lại.

Mọi người nhanh chóng chạy về phía trước, chẳng mấy chốc đã chạy tới nơi ở của đám yêu đạo.

Những ngôi nhà gỗ ở đây đều được xây dựng dọc theo những vách núi cao.

Ngày thường, đám yêu đạo đều ở trong những căn nhà gỗ này.

Sau khi tiếng hét lớn vang lên giữa quảng trường, chuông cảnh báo trong toàn bộ thung lũng Hắc Ám đều vang lên.

Bình Luận (0)
Comment