“Để tên béo lùn kia cho tôi và Tiểu Tĩnh xử lý đi!”
“Tên còn lại cứ để tôi lo!”
Lão Phong cũng xen vào một câu.
Nghe đến đó, tôi khẽ gật đầu.
“Được rồi, vậy nhiệm vụ cứu người để tôi và Tiểu Mỹ phụ trách.
Trong lúc đó, mọi người nhất định phải xử xong ba tên kia.
Lột quần áo của chúng ra cho hai người Ngô Hưng Long thay.
Sau đó chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi thung lũng Hắc Ám, trốn thoát khỏi nơi này…”
“Được, cứ như vậy mà làm!”
Tống Sơn Hà lại nói.
Mọi người cũng đều gật đầu đồng ý.
Thấy mọi người đã chuẩn bị xong, tôi ra hiệu hành động.
Tốc độ của mấy người chúng tôi rất nhanh, chỉ chốc lát đã chạy được tới bên cạnh cây cột.
Ba tên yêu đạo kia vẫn còn đang nói chuyện phiếm.
“Nghe gì chưa, hình như thiếu chủ có ý với Lâu Nguyệt đại nhân của chúng ta đấy!”
“Nghe đồn gì chứ, đây chính là sự thật rồi.”
“Đúng vậy! Cha nuôi của thiếu chủ đã sắp trở thành phó giáo chủ.
Đến lúc đó, giáo chủ ban hôn, chuyện của thiếu chủ và Lâu Nguyệt đại nhân phải chắc tới tám, chính phần rồi…”
Nội dung nói chuyện phiếm của ba tên yêu đạo kia chính là về chuyện của Trương Tử Đào cùng Lâu Nguyệt.
Chúng không ngờ tới, chúng tôi đã lặng lẽ đến gần bọn chúng.
Thấy mọi người đã vào vị trí, lúc này chúng tôi cũng không thu hút sự chú ý của bất cứ kẻ nào ở quanh đó.
Tôi vung tay lên, chỉ trong chớp mắt, lão Phong, Tống Sơn Hà, Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh đã lần lượt ra tay.
Mấy người này như hoá thành những chiếc bóng đen, loé sáng một cái, đã xuất hiện ở phía sau lưng ba tên canh gác.
Lão Phong và Tống Sơn Hà ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, hai gã yêu đạo đã bị vặn gãy cổ.
Tên yêu đạo còn lại thấy thế, sắc mặt đại biến, há mồm định kêu lên.
Kết quả đã bị Từ Lâm Tĩnh che miệng lại, ôm lấy cổ.
Trong miệng gã chỉ kịp phát ra tiếng “ô ô”.
Ngay giây tiếp theo, Dương Tuyết đã dùng một kiếm đâm xuyên qua ngực gã.
Chỉ trong nháy mắt, ba yêu đạo chết ngay tại chỗ.
Cùng thời gian đó, tôi và Tiểu Mỹ cũng ra tay, Hồ Mỹ tung người nhảy lên, giơ móng vuốt ra.
“Tách tách” hai tiếng, hai sợi dây thừng bị cô ấy cào đứt.
Tôi đứng bên dưới, nhanh chóng đỡ được hai người kia, cũng không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Hai người này bị trói lên mấy tiếng đồng hồ, đã hôn mê bất tỉnh từ lâu.
Lúc này, chúng tôi cũng không đánh thức bọn họ, mà chờ lột được quần áo của ba tên yêu đạo nọ xong, vội cõng họ chạy về phía cánh rừng nhỏ.
Sau khi toàn bộ chúng tôi rút khỏi, cũng không gây ra bất cứ động tĩnh này, càng không để kẻ nào phát hiện ra…
******
Chúng tôi cõng theo hai người là Ngô Hưng Long cùng Thiên Cơ Tử, nhanh chóng chạy vào trong rừng cây nhỏ.
Và rừng ở đây thực sự là những khu rừng rất nhỏ.
Dù sao thì đây cũng là một hẻm núi, nên diện tích không đủ lớn.
Nếu bị phát hiện ra, chúng tôi căn bản chẳng có chỗ nào mà trốn cả.
Cho nên chúng tôi phải tăng tốc độ, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Bởi vậy, vừa mới tiến vào trong rừng cây, chúng tôi đã thả hai người kia xuống.
Sau đó, bắt đầu lay họ dậy:
“Ngô Hưng Long, Ngô Hưng Long…”
“Thiên Cơ Tử, Thiên Cơ Tử…”
Hai người họ nhanh chóng tỉnh dậy sau lời gọi của chúng tôi.
Vừa mới tỉnh lại, hai người họ vẫn còn chút mơ hồ.
Cảm nhận đầu tiên của họ là cảm giác cánh tay đau đớn và tê dại, không thể điều khiển theo ý mình được.
Chúng tôi thấy hai người họ nhe răng trợn mắt, ai nấy đều vui mừng.
“Hai người cảm thấy thế nào rồi?
Ở đây chúng tôi có hai bộ quần áo, hai người mau mặc vào, chúng ta phải rời khỏi đây ngay…”
Ngô Hưng Long cùng Thiên Cơ Tử mơ hồ nhìn thấy chúng tôi, Ngô Hưng Long lập tức kinh hỉ (vừa kinh ngạc vừa vui mừng).
“Chúng ta, chúng ta không bị phát hiện đúng không?”
“Sư huynh, hiện tại chúng ta vẫn an toàn.
Nhưng sau một lát nữa thì khó nói, anh mau thay quần áo đi. Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây!”
Dương Tuyết vội vàng nói, rồi đưa một bộ quần áo của yêu đạo cho Ngô Hưng Long.
Nhưng khi Ngô Hưng Long giơ tay lên, lại nhận ra mình không còn chút sức nào.
Không có cách nào khác, Dương Tuyết chỉ có thể mặc quần áo giúp anh ấy.
So sánh mà nói, vẻ mặt của Thiên Cơ Tử không thay đổi nhiều.
Anh ấy liếc nhìn mấy người chúng tôi, rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Hiện tại là mấy giờ rồi?”
Kết quả, vừa dứt lời, Tống Sơn Hà liền đưa cho anh ấy một bộ quần áo:
“Thiên Cơ Tử, anh còn quan tâm bây giờ là mấy giờ làm gì, chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sau!”
Tôi nhìn thời gian, sau đó nói thêm:
“Bây giờ là giờ Sửu trung khắc!”
Cũng chính là vào khoảng hai giờ khuya.
Thiên Cơ Tử nghe xong, lông mày nhướng lên.
Sau đó anh ấy liên tục lẩm bẩm
“Không đúng, không đúng…”
“Thiên Cơ Tử, cái gì không đúng?
Anh mà còn không thay quần áo nhanh lên, lát nữa chúng ta sẽ bị phát hiện đấy!”
Tống Sơn Hà rất sốt ruột.
Nhưng Thiên Cơ Tử lại nói:
“Canh giờ không đúng, trước đó tôi đã bói một quả rồi.
Thời gian chúng ta rời khỏi thung lũng Hắc Ám, hẳn sẽ là gần giờ Dần mới đúng.
Bây giờ mới là giờ Sửu trung khắc, còn phải chờ nửa tiếng nữa.”
Thiên Cơ Tử nói chuyện với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lại làm cho tất cả chúng tôi không nói nên lời.
Có phải anh xem bói đến nỗi phát điên rồi hay không?
Lúc có thể trốn đi lại không trốn, chẳng lẽ anh nhất định phải chờ đến giờ Dần mới chịu trốn đi sao?
Tôi không quen biết gì với Thiên Cơ Tử này, nên sẽ không nói chuyện với anh ấy.
Nhưng cách làm của anh ấy lại làm tôi không thể chấp nhận nổi.