Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1679

Chương 1679 Chương 1679

Anh ta sẽ được tông môn coi trọng, đến lúc đó, muốn tới Võ Đang cầu hôn cũng dễ dàng thôi.

Đương nhiên, sẽ thật tuyệt nếu anh ta tự mình gửi bức ảnh bản đồ bố phòng kia cho Đạo Minh và các trưởng lão trong giáo phái của mình.

Cho nên, để sau này được các trưởng lão trong tông môn coi trọng, làm cơ sở cho việc cầu hôn Dương Tuyết sau này…

Bây giờ anh ta cũng chỉ có thể mặt dày, vứt hết liêm sỉ đi.

Trước tiên anh ta muốn xây dựng mối quan hệ tốt với chúng tôi, vớt vát chút công lao.

Chẳng may anh ta gây sự với chúng tôi, thì sau khi ra ngoài, tôi và lão Phong sẽ tự mình ôm hết mọi công lao.

Vậy thì anh ta sẽ không thể chiếm được chút lợi ích nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Sơn Hà cũng chỉ nghĩ ra được một từ “Anh” này, lấy đó để làm không khí hoàn hoãn hơn.

Tôi ngẩn người, hơi đờ ra.

Mãi một lúc sau, tôi mới mở miệng hỏi Tống Sơn Hà:

“Tống Sơn Hà, anh là trò gì đấy?”

“Hắc hắc hắc, không có gì, không có gì!

Anh đã lưu bức ảnh chụp đó vào trong di động chưa, đừng để mất đấy!

Nếu có thể, cứ để tôi giữ bức ảnh chụp và bản đồ bố phòng kia cũng được.”

Tôi nhìn thoáng qua di động của mình, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.

Hoá ra tên nhãi ranh này đang chú ý đến điện thoại di động và bản đồ bố phòng.

Tôi cười khổ trong lòng, nhưng cũng đáp:

“Đừng lo lắng, tôi sẽ giữ chúng an toàn!”

Thấy tôi không đồng ý, Tống Sơn Hà vẫn mỉm cười:

“Cũng được thôi.

Nhưng nếu thoát được ra ngoài, nhớ là tôi cũng có một phần công lao đấy!”

Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh lúc này đã chợt hiểu ra, Tống Sơn Hà đột nhiên ân cần như thế, hoá ra là vì muốn hưởng ké chút công lao.

Nhưng đây là vấn đề nhỏ, không có gì nghiêm trọng.

Suy cho cùng, chúng tôi đã đồng hành cùng nhau trong cuộc hành trình này, và công lao thuộc về tất cả mọi người.

Tôi và lão Phong không có ý định độc chiếm công lao, nên tôi đã nói:

“Tôi và lão Phong không quan tâm đến mấy thứ công lao gì đó.

Sau khi trở về, anh có thể cầm ảnh chụp và bản đồ bố phòng này đi tranh công cũng được!”

Đối với tôi mà nói, công lão của Đạo Minh chẳng có gì hấp dẫn cả.

Nhưng Tống Sơn Hà nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Thật sao?”

“Đương nhiên, nhưng tiền đề là, trong khoảng thời gian này, anh đừng gây rắc rối cho tôi! Phải nghe theo sự chỉ huy của tôi.”

Tôi nhàn nhạt nói.

Tống Sơn Hà nghe xong, liền điên cuồng lắc đầu như trống bỏi.

“Không đâu, không đâu, tôi tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho anh!

Đương nhiên, tôi cũng nhất định nghe lời anh. Hắc hắc hắc.”

Từ Lâm Tĩnh nhìn sư huynh mình, không thể tin nổi da mặt anh ta có thể dày đến thế, chỉ cảm thấy mặt mình đã đỏ lên cả rồi.

Mọi người còn chưa ra khỏi thung lũng Hắc Ám đâu, thế mà sư huynh mình đã nghĩ đến việc chia công lao rồi…

Về phần tôi và lão Phong, chúng tôi không quá chú ý đến vấn đề này.

Thay vào đó, chúng tôi quay đầu nhìn về phía Ngô Hưng Long cùng Thiên Cơ Tử bị trói đứng trên cột cách đó không xa.

Hai người họ đã bị treo trên đó vài tiếng đồng hồ, có lẽ cánh tay đều tê dại, chắc hẳn rất khó chịu.

Nhưng lúc này, đúng là không phải thời cơ thích hợp để cứu người.

Bởi vì ngoài năm người canh gác thường trực gần cột buồm, còn có hơn mười mấy tên yêu đạo đang uống rượu gần đó.

Chỉ cần chúng tôi tới gần cứu người, sẽ bị phát hiện ra ngay.

Bởi vậy, dù chúng tôi muốn cứu người, cũng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, chờ đợi cơ hội xuất hiện.

Kế tiếp, chúng tôi chỉ có thể trốn ở một bên, lẳng lặng quan sát, tìm kiếm thời cơ.

Thời gian cứ thế trôi qua từng phút. Ước chừng đến khoảng hai giờ khuya…

Cơ hội chúng tôi chờ đợi, rốt cuộc cũng xuất hiện.

Những tên yêu đạo kia liên tục nốc rượu, nên lúc này đã say đến nỗi không phân biệt được trời đất rồi.

Trong số mười mấy tên yêu đạo, đã có năm, sáu tên ngủ gục tại chỗ.

Mấy tên còn lại cũng đã say khướt, cơ hồ không còn nổi một tên tỉnh táo.

Những tên còn lại trên quảng trường cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Phần lớn yêu đạo đều đã quay lại những căn nhà gỗ gần đó để ngủ.

Số ít còn lại, đã say đến nỗi không thể đứng vững được nữa.

Ngoài tình huống này ra, điều quan trọng hơn là năm tên canh gác kia cũng đang ngáp ngắn ngáp dài.

Có thể là đêm đã khuya, có hai trong số năm tên kia đã mượn cớ đi vệ sinh, trực tiếp rời khỏi vị trí trực.

Như vậy, xung quanh cây cột kia chỉ còn lại ba tên yêu đạo.

Thậm chí, ba tên yêu đạo này cũng chẳng chú tâm vào công việc, hơn nữa giờ cũng đã khuya, chúng nghĩ đám thủ lĩnh đều đi ngủ hết rồi.

Cho nên chúng đều thả lỏng cảnh giác, bắt đầu hút thuốc nói chuyện phiếm, không hề để ý đến xung quanh.

Thế thế, chúng tôi biết, cơ hội đã tới rồi.

Chỉ cần chúng tôi có thể thủ tiêu được ba tên canh gác kia trong thời gian ngắn, sau đó có thể cứu được Ngô Hưng Long cùng Thiên Cơ Tử.

Rồi nhanh chóng rời khỏi thung lũng Hắc Ám, vậy là chúng tôi có thể cao chạy xa bay.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức nói với mọi người:

“Cơ hội tới rồi, chúng ta phải nắm lấy nó.

Nhanh chóng tiêu diệt ba tên canh gác, cứu Ngô Hưng Long và Thiên Cơ Tử ra, sau đó chạy khỏi đây…”

Không cần tôi nói, mọi người cũng đều nhìn thấy được cơ hội.

Lúc này nghe tôi nói thế, ai cũng đã sẵn sàng chuẩn bị hành động.

“Tôi đã chờ từ lâu rồi, cứ giao tên yêu đạo cao gầy kia cho tôi!”

Tống Sơn Hà mở miệng.

Anh ta vừa dứt lời, Dương Tuyết cũng nói:

Bình Luận (0)
Comment