Đám người này đang vui vẻ muốn chết, có mấy tên đã uống say đến mức mơ màng sắp ngủ, còn tùy tiện tìm một chỗ để nằm xuống.
Nếu muốn cứu Thiên Cơ Tử cùng Ngô Hưng Long khỏi đây, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất.
Tôi nhìn đồng hồ, phát hiện ra chúng tôi đã muộn hơn nửa tiếng so với thời gian tập hợp đã hẹn trước.
Cho nên, chúng tôi nhanh chóng chạy tới nơi đã hẹn sẵn.
Sau khi tới nơi, chúng tôi phát hiện ra đã có ba người đang đợi sẵn ở đó rồi.
Tống Sơn Hà thấy chúng tôi trở về, dường như còn có chút tức giận.
Chúng tôi còn chưa kịp mở miệng, Tống Sơn Hà đã dành nói trước:
“Ba người các người đi đâu đấy?
Các người có biết không?
Các người đã tới muộn hơn nửa tiếng rồi đấy.
Chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội giải cứu tốt nhất rồi.”
Điều này cũng khó trách Tống Sơn Hà lại giận như vậy.
Vì vừa rồi là thời gian thay ca của mấy tên canh gác, ở giữa có vài phút sơ hở.
Nếu vừa rồi họ tóm được thời cơ này, liền có thể dễ dàng cứu được hai người Thiên Cơ Tử.
Nhưng bởi vì tôi, lão Phong cùng với Hồ Mỹ không trở về, nên Từ Lâm Tĩnh và Dương Tuyết cũng không dám hành động.
Cho nên đã làm chậm trễ cơ hội tốt nhất để cứu người. Lúc này Tống Sơn Hà nhìn thấy chúng tôi, khó tránh khỏi sẽ nổi giận.
Tôi cũng chẳng giận anh ta, hơn nữa còn thành khẩn nói một tiếng xin lỗi.
Ngay sau đó, Từ Lâm Tĩnh liền hỏi chúng tôi đã đi đâu, có phải đã gặp rắc rối gì hay không.
Tôi cũng không dông dài, trực tiếp kể cho những người còn lại nghe hết.
Nói tôi và lão Phong đã lẻn vào trong căn nhà gỗ…
Ba người này vừa nghe thế, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lúc trước bọn họ cũng có ý định như thế, vì suy cho cùng, nhà gỗ cũng là trung tâm chỉ huy của toàn bộ thung lũng Hắc Ám.
Ở nơi đó, tất nhiên có thể thu được những thông tin tình báo quan trọng.
Nhưng mấy người Dương Tuyết đã loanh quanh nhà gỗ một hồi, cũng không tìm ra được cơ hội, cho nên cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
Không ngờ được ba người chúng tôi có thể lẻn được vào trong đó.
Tống Sơn Hà kinh ngạc, trong mắt có chút không thể tin, anh ta nói:
“Cái gì? Thế mà các người có thể lẻn được vào trong nhà gỗ sao? Làm sao các người làm được vậy?”
“Đúng vậy! Đó chính là trung tâm của thung lũng Hắc Ám, canh gác nghiêm ngặt như thế…”
Dương Tuyết cũng có chút không thể tin nổi.
Từ Lâm Tĩnh mở to mắt nhìn chúng tôi:
“Vậy các anh có thu hoạch được gì không?”
Khóe miệng của tôi gợi lên một tia mỉm cười:
“Đương nhiên là có rồi, tôi đã lấy được hình ảnh mô hình thu nhỏ của thung lũng Hắc Ám.”
“WTF, WTF, WTF, thung lũng Hắc Ám, mô hình của thung lũng Hắc Ám…”
Tống Sơn Hà đã kinh ngạc tới rớt cả cằm.
Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh cũng mở to hai mắt, hít ngược một ngụm khí lạnh.
Nhưng tôi lại cười cười, sau đó lại nói tiếp:
“Tôi chỉ thu hoạch được chút đó thôi, lão Phong còn tìm được bản đồ bố phòng của thung lũng Hắc Ám đấy.
Khu vực phóng xạ, cũng như chức năng của thung lũng Hắc Ám trong tà giáo Mắt Quỷ đều được ghi chép ở trong đó…”
“Mẹ nói! Không, không thể nào?
Các người còn lấy được bản, bản đồ bố phòng ư?”
Tống Sơn Hà lại lần nữa kinh ngạc.
Vừa rồi anh ta còn mắng chúng tôi vì đến trễ, giờ lại lộ ra vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ và hâm mộ.
Phải biết rằng, đêm này, ba người họ gần như chẳng thu hoạch được gì.
Ngoài việc nghe được một số thông tin rất vụn vặt từ miệng vài tên yêu đạo, còn lại không thể lấy được thông tin có tính tình báo nào.
Nhưng chúng tôi thì sao?
Chúng tôi lại trâu bò đến mức có thể lẻ được vào trong nhà gỗ, chụp hình sa bàn, thậm chí còn lấy được bản đồ bố phòng.
Sau đó ư? Chúng tôi không chỉ không làm rút dây động rừng, mà còn an toàn trở về.
Tống Sơn Hà nghĩ, nếu mình trở về mang được những thứ này về thì thật tốt..
Tất nhiên, sẽ đem lại tiếng thơm cho tông môn, khiến cho chưởng môn thay đổi cách nhìn về mình một cách triệt để, còn khiến cho tất cả các vị tiền bối trong Đạo môn coi trọng anh ta.
Như vậy, chỉ nhờ một lần này này danh tiếng của anh ta sẽ vang khắp Đạo môn, trở thành người nổi bật nhất trong số những đệ tử trẻ tuổi của Đạo môn.
Đến lúc đó, chưởng môn sẽ coi trọng anh ta, không khéo còn tới phái Võ Đang hỏi cưới Dương Tuyết cho anh ta cũng nên.
Nghĩ đến đây, tâm chí của Tống Sơn Hà bắt đầu bay hơi xa…
Vẻ mặt hung thần ác sát vừa rồi đã biến mất trong nháy mắt.
Anh ta cười hì hì, gọi tôi và Phong một tiếng “Anh ơi”…
******
Tống Sơn Hà bề ngoài thì tươi cười rực rỡ, trong lòng lại đen tối không lường, còn gọi chúng tôi một tiếng “anh” thân thiết.
Tôi và lão Phong nghe thấy thế lập tức thấy ngại thay.
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh cũng nhìn chằm chằm dáng vẻ quái dị của Tống Sơn Hà.
Phải biết rằng, suốt cả hành trình này, chưa bao giờ Tống Sơn Hà thấy tôi vừa mắt cả.
Nhưng lúc này, anh ta lại chủ động xum xoe, không phải trộm cũng là cướp.
(Nguyên văn tác giả dùng câu “Phi gian tức đạo” (非奸即盗), nguyên gốc câu này là “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” (无事献殷勤,非奸即盗); có nghĩa là: Tự dưng trở nên ân cần, không phải người gian tà cũng là phường kẻ cắp.)
Nhưng trong lòng Tống Sơn Hà lại nghĩ, chỉ cần hai người chúng tôi giao ảnh chụp và bản đồ bố phòng cho Đạo Minh là được.
Mặc kệ là ai lấy được, tất cả mọi người đều sẽ có công lao.
Chỉ cần có công lao, là anh ta đã có thể nổi bật trước thế hệ trẻ hiện nay của Đạo môn rồi.