Đừng nói chúng tôi không tin, ngay cả những tên yêu đạo đối diện cũng sẽ càng không tin.
Nhưng tôi vẫn không từ bỏ hy vọng.
Bởi vì chỉ có tôi biết đòn sát thủ của mình - con át chủ bài mạnh nhất vẫn còn chưa sử dụng.
Tôi lạnh lùng nhìn xung quanh, đồng thời nói với Dương Tuyết đang muốn nói gì đó và mọi người có mặt ở đây:
“Mọi người yên tâm, coi như tới thiên quân vạn mã thì tôi cũng có thể đưa mọi người ra khỏi đây.”
Nói xong, tôi chậm rãi đặt Tống Sơn Hà xuống đất.
Mọi người có mặt ở đây đều hoang mang nhìn tôi.
Tưởng là tôi chỉ đang động viên mọi người, Phong ca là người đầu tiên mỉm cười:
“Thằng nhóc, bây giờ là thời điểm quan trọng.
Nói gì đi nữa cũng vô ích, e rằng hôm nay chúng ta thật sự phải bỏ mạng ở đây!"
Mặc dù Phong ca thực sự không muốn nói ra điều này, nhưng sự thật đang ở ngay trước mặt.
Anh ta không thể không thừa nhận, chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức.
Vừa rồi khi ở thung lũng Hắc Ám, tôi vẫn còn thể lực và linh lực.
Đủ để liều mạng đánh một trận, nhưng bây giờ thì sao?
Đi bộ cũng đã khó thở rồi chứ đừng nói gì đến đánh một trận, nếu phải đối mặt chỉ sợ chắc chắn sẽ chết.
Theo lời Phong ca nói, bầu không khí ở đây đột nhiên hạ xuống đáy.
Mọi người đều gục đầu chán nản vì có linh cảm về cái chết, đây thực sự là một cảm giác không mấy tốt đẹp cho lắm.
Lúc tôi đặt Tống Sơn Hà dựa vào cây cổ thụ, anh ta đột nhiên chậm rãi nói:
“Tôi, tôi thực sự không thể đi được nữa.
Nhưng lát nữa đợi khi chúng tấn công, tôi có thể sử dụng bùa giải Mộc.
Nơi này được bao quanh bởi rừng cây, tôi nghĩ, khi tôi sử dụng bùa giải Mộc, uy lực sẽ không quá nhỏ.
Đến lúc đó, mọi người hãy tận dụng cơ hội để trốn đi.
Có lẽ.
Có lẽ vẫn còn một chút hi vọng sống …”
Tuy lúc này Tống Sơn Hà vô cùng suy yếu, nhưng lời nói ra lại rất trịnh trọng.
Nhưng khi nghe thấy điều này, tim chúng tôi đều bị hẫng mất một nhịp.
Bùa giải Mộc là gì? Trước đó tôi đã nhắc đến nó.
Đó là bùa chú liều mạng trong nghề của chúng tôi, một khi sử dụng thì chắc chắn sẽ chết.
Việc thi triển bùa giải đều dựa trên thuộc tính ngũ hành của mỗi người, ví dụ như ngũ hành của tôi là thủy.
Vậy nên bùa giải mà tôi thi triển là bùa giải Thủy, Tống Sơn Hà là Mộc, nên dùng bùa giải Mộc.
Đây là một lá bùa dùng để tập hợp năng lượng của toàn thân, sau đó đột ngột phát nổ.
Nói trắng ra thì mịa nó chính là tự bạo, một khi dùng là xong đời.
Không thể không nói, Tống Sơn Hà tuy là một tên Smart, nhưng cũng là một người đàn ông đúng nghĩa.
Từ Lâm Tĩnh nghe thấy vậy thì lập tức lo lắng:
“Sư huynh, anh nhất định không được sử dụng bùa giải!”
“Tống Sơn Hà, đừng hành động liều lĩnh, anh sẽ chết đó!”
Dương Tuyết cũng lên tiếng.
"Anh Tống, có lẽ chúng ta vẫn còn một tia hy vọng..."
Ngô Hưng Long cũng lên tiếng, nhưng trên mặt hiện rõ sự cay đắng.
Nhưng Tống Sơn Hà lại lắc đầu:
"Đừng nói nữa, chẳng lẽ bây giờ còn cách nào tốt hơn sao?"
Nói xong, Tống Sơn Hà hít sâu một hơi cuối, lập tức muốn đứng dậy.
Nhưng tôi đã lập tức ngăn anh ta lại:
"Tống Sơn Hà, tôi đã nói rồi, tôi sẽ đưa mọi người ra ngoài ..."
Tống Sơn Hà cười khổ:
"Đinh Phàm, đưa ra ngoài? Cậu làm sao đưa ra ngoài được?"
Những người còn lại cũng nhìn tôi, dĩ nhiên không nghĩ tới tôi có năng lực này.
Nhưng tôi lại không trả lời.
Tôi vẫn không thể nói cho người khác biết về sự tồn tại của tiền bối.
Tôi trầm mặt xuống, sau đó quay sang chỗ khác.
Trong nháy mắt khi tôi quay người lại, những yêu thú và yêu đạo xung quanh gần như đang tụ tập lại đây.
Lúc này, khóe miệng của Lâu Nguyệt ở ngay trước mặt tôi cũng gợi lên tia cười lạnh.
Sau đó nghe thấy ả quát lạnh một tiếng:
"Giết chúng!"
Lời vừa dứt, những yêu thú và một vài nhóm yêu đạo xung quanh đã bước ra.
Chúng lần lượt phát ra những tiếng gầm vang rồi tấn công chúng tôi từ mọi hướng.
"Giết!"
“Ngao!”
“Ngao!”
"…”
Âm thanh chấn động tận trời, những con yêu thú đó hoặc đi bằng bốn chân hoặc đi bằng hai chân.
Lấy nhiều loại tư thế khác nhau mà lao nhanh về phía chúng tôi.
Khi nhìn thấy cảnh này, cơ thể chúng tôi đều lạnh một nửa.
Có lẽ đây chính là nơi chôn xác cuối cùng của chúng tôi.
Tất cả đều bị động rút vũ khí ra, sợ hãi nhìn những con yêu thú và yêu đạo xung quanh.
Không ai tin những gì tôi nói.
Tôi thì có thể có thực lực gì? Chúng tôi đã ở chung lâu như vậy, ít nhiều gì cũng đều có chút hiểu biết.
Một là tôi dùng Hỏa Thiên Công để nâng cao công lực, mạnh nhất cũng là mời Hồ Tiên.
Bây giờ đã mời Hồ Tiên đến hai lần, linh lực trong cơ thể đã tiêu hao gần hết, tôi có thể còn cách nào khác nữa?
Nhưng tôi vẫn là người duy nhất tin vào điều đó.
Chỉ cần có kiếm Thái Nguyên trong tay cùng Kỳ Lân tiền bối ở đây, trên thế gian này sợ rằng không có bao nhiêu người có thể giết được tôi.
Tôi dùng tay phải chậm rãi rút ra kiếm Thái Nguyên.
Dựa vào tác dụng của Bổ Linh Đan trước đó, tôi vận chuyển một tia đạo khí rót vào mũi kiếm của kiếm Thái Nguyên.
Sau đó chỉ thấy vẻ mặt tôi âm trầm, âm thầm kêu:
"Tiền bối, mau tỉnh lại … "
*****
Thanh âm của tôi rất nhỏ, rất trầm thấp.
Cộng thêm bốn phía là tiếng gào thét giống như núi kêu biển gầm, không ai nghe thấy giọng tôi, cũng không ai để ý đến khẩu hình miệng của tôi.
Nhưng sau khi gọi xong, tôi rõ ràng cảm nhận được.
Bên trong kiếm Thái Nguyên đang truyền đến từng đợt lạnh lẽo.