Hơn nữa, những tiếng bước chân ấy cách chúng tôi càng ngày càng gần, có lẽ đã sắp đuổi kịp tới nơi rồi.
“Mọi người nhanh lên, chúng ta đã ra khỏi thung lũng Hắc Ám rồi, tuyệt đối không thể ngã xuống tại nơi này…”
Tôi lớn tiếng nói, hòng cổ vũ tinh thần cho mọi người.
Lúc này, kỳ thật mọi người đều đã kiệt sức.
Linh lực bị tiêu hao gần hết, chỉ có thể kiên trì chống đỡ trong chốc lát mà thôi.
Bởi vì sinh mạng chỉ có một, cho nên ai nấy đều đang dốc hết sức mình, liều mạng chạy như điên.
Cho dù chúng tôi đều biết, chết không phải là hết.
Nhưng chúng tôi đều không muốn chết.
Không muốn chết tại rừng núi hoang vu này, càng không muốn chết dưới tay đám yêu đạo và yêu thú kia.
Chúng tôi cứ chạy mãi, chạy mãi, liều mạng chạy về phía trước.
Nhưng ngay khi chúng tôi chạy vào rừng thông đỏ, Tống Sơn Hà bị trượt chân và bất ngờ ngã xuống đất.
Nhìn thấy thế, tôi vội vàng xoay người lại, chạy về phía anh ta.
“Tống Sơn Hà!”
“Sư huynh!”
“…”
Tôi vội vàng chạy đến trước mặt Tống Sơn Hà, phát hiện sắc mặt anh ta đã trắng bệch, hơi thở yếu ớt.
“Mau, mau đứng lên…”
“Tôi, tôi không chạy nổi nữa rồi, mọi người đi đi, đưa sư muội của tôi đi, đưa cả Dương Tuyết đi, nhất định phải, nhất định phải sống sót……”
Tống Sơn Hà đã quá mệt mỏi, cho dù anh ấy đã dùng Bổ Linh Đan, nhưng hiện tại cũng vô ích.
Anh ta gắt gao túm lấy tay tôi, túm mạnh đến nỗi để lại vết máu.
Có thể hiểu ra, Tống Sơn Hà đã sẵn sàng đón nhận cái chết rồi.
Nhưng làm sao tôi có thể bỏ rơi bạn đồng hành của mình đây?
“Chúng ta phải đi cùng nhau! Mẹ nó, anh đừng lải nhải như đàn bà nữa.”
Nói xong, tôi không thèm để ý đến Tống Sơn Hà nữa, trực tiếp khiêng anh ta lên.
“Thả, thả tôi xuống đi.
Cậu cứ như vậy, cả hai chúng ta đều không đi được, đều sẽ phải chết!”
Bởi vì chuyện của Dương Tuyết, nên ngày thường Tống Sơn Hà đều khó chịu với tôi, cho rằng tôi đã cướp đi tình yêu của Dương Tuyết.
Nhưng hiện tại, anh ta lại thấy cảm động.
Mà tôi chẳng kịp nghĩ nhiều như thế, tôi chỉ muốn đưa tất cả mọi người cùng trở về, không muốn bất cứ ai bị bỏ lại.
Cứ như vậy, tôi khiêng Tống Sơn Hà chạy.
Lão Phong khiêng Thiên Cơ Tử, Hồ Mỹ chạy trước dẫn đường.
Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh chạy sát hai bên để bảo vệ, còn Phong ca chạy phía sau.
Tuy nhiên, tốc độ của chúng tôi bắt đầu chậm lại.
Điều gì nên tới cũng phải tới. Hồ Mỹ đang chạy phía trước dẫn đường bỗng nhiên dừng lại.
Thấy Hồ Mỹ dừng lại, chúng tôi đều ngẩn người ra.
“Tiểu Mỹ, làm sao vậy?”
Tôi thở dốc, cố gắng không để Tống Sơn Hà rơi xuống đất.
Vẻ mặt của Hồ Mỹ lại trở nên nghiêm trọng, cô ấy nhìn chằm chằm về phía trước rồi nói:
“Chúng ta, chúng ta bị bao vây rồi…”
Kết quả, Tiểu Mỹ vừa dứt lời, xung quanh rừng thông đỏ đột nhiên có bóng người xuất hiện.
Trong nháy mắt, chúng tôi đã hoàn toàn rơi vào trung tâm vòng vây của đám yêu thú và yêu đạo đông đúc này…
*****
Chúng tôi liều mạng chạy như điên về phía trước, hoàn toàn dựa vào bản năng để chống đỡ.
Tất cả những gì chúng tôi nghĩ bây giờ là muốn sống sót.
Khi tiếp tục đi sâu hơn vào rừng, mặc dù phía sau có yêu thú, nhưng chúng lại không đuổi kịp chúng tôi.
Trong lòng mọi người đều xuất hiện một tia hy vọng.
Tôi cho là chúng tôi đã kéo dài được khoảng cách với những con yêu thú đó, cuối cùng tất cả chúng tôi sẽ sống sót.
Nhưng mọi thứ hiện ra trước mắt đã đập tan hy vọng cuối cùng của mọi người.
Lấy chúng tôi làm trung tâm mà nhìn xung quanh.
Khắp mọi hướng trong khu rừng thông đỏ này, xuất hiện dày đặc những nhóm yêu thú.
Bọn chúng trông rất kỳ lạ, tất cả đều nhìn chằm chằm vào chúng tôi như hổ rình mồi.
Đồng thời, ngay trước mặt chúng tôi.
Lâu Nguyệt bỗng nhiên xuất hiện, ả mặc đạo bào có hình Mắt Quỷ, xinh đẹp mà lạnh lùng đứng ở nơi xa.
Ả liếc nhìn chúng tôi rồi lạnh nhạt nói:
“Các người nghĩ rằng bản thân thực sự có thể trốn thoát sao?”
Giọng nói đó không lớn nhưng lại vang vọng bên tai chúng tôi.
Tôi đang vác theo Tống Sơn Hà ở trên vai, hy vọng sống sót cuối cùng cũng bị một chậu nước lạnh dội tắt.
“Tiêu rồi, tiêu hết rồi.
Có nhiều yêu thú như vậy, chúng ta chắc chắn đánh không lại!"
“Không lẽ ông trời cũng muốn chúng ta chết?”
Ngô Hưng Long ngửa mặt lên trời than thở.
“Đinh, chú Đinh, chúng ta có thể xông ra ngoài được không?”
Hai mắt Từ Lâm Tĩnh trợn lớn, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, trong mắt không còn chút hy vọng nào.
Lúc này lão Phong và Phong ca đang đứng cạnh nhau.
Phong ca cười khổ, không lên tiếng.
Lão Phong không nói một lời, chỉ cầm chặt thanh kiếm gỗ đào và gương bát quái.
Dương Tuyết và Hồ Mỹ nhanh chóng tiến về phía tôi, sau đó che ở hai bên trái phải tôi.
Vẻ mặt Hồ Mỹ dữ tợn phát ra một tiếng gầm nhẹ "Ô ô ô" của dã thú.
Dương Tuyết hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhìn tôi nói:
"Đinh Phàm ..."
Cô ấy chỉ gọi tên tôi mà không nói thêm điều gì.
Hai mắt Dương Tuyết tràn đầy tuyệt vọng.
Tôi biết hiện giờ mọi người đã không còn dục vọng tiếp tục sống sót rồi.
Bởi vì yêu thú quá nhiều, nhìn qua số lượng có lẽ gần tới trăm con.
Ngoại trừ yêu thú, còn có một số yêu đạo xuất hiện hai bên trái phải.
Còn chúng tôi thì sao?
Tất cả đều sớm đã kiệt sức, tác dụng của Bổ Linh Đan cũng gần như không còn nữa.
Đánh tiếp?
Gần như là không thể, đừng nói là bây giờ đột phá tiềm lực mở một con đường máu.
Ngay cả xuất ra năm phần thực lực của mình cũng không thể.
Dưới trạng thái kiệt sức và suy yếu này, phải chiến đấu chống lại sự liên minh giữa hơn một trăm yêu thú và yêu đạo chẳng khác gì đang nói mớ.