“Con ơi, mau mau rời khỏi nơi này, lão Hồ sẽ đuổi theo ngay phía sau…”
Hồ Tam Gia cũng mở miệng, chỉ cần chúng tôi còn ở đây thêm một giây, thì sẽ thêm một giây nguy hiểm.
Nhưng hai người họ vừa dứt lời, Nam Thất quát khẽ:
“Hôm nay, ai cũng đừng mong rời khỏi đây!”
Nói xong, ông ta lại đánh ra một chưởng.
Thân người Mộ Dung Ngôn loé lên một cái, một chưởng của yêu đạo kia trực tiếp vỗ vào một tảng đá xanh.
Một tiếng “Răng rắc” giòn tan vang lên, một chưởng này của Nam Thất đã đánh vỡ cả tảng đá xanh kia.
Cảnh tượng kinh dị ấy khiến người ta thấy mà khiếp sợ.
Trong lòng tôi không khỏi chấn động, nhưng cũng hiểu rõ tình hình hiện tại.
Sau đó tôi vội vàng trả lời:
“Được! Hai người nhất định phải cẩn thận!”
Nói xong, tay trái tôi cầm Linh Đao, tay phải nắm chặt kiếm Thái Nguyên, trực tiếp tiến lên phía trước.
Trương Tử Đào thấy mấy người chúng tôi nhắm thẳng về phía cửa thung lũng, sắc mặt gã đã lạnh đến cực điểm.
Hai tay gã vội kết ấn, thi triển yêu pháp, chuẩn bị nghênh đón mấy người chúng tôi.
Suy cho cùng Trương Tử Đào đã hận tôi đến thấu xương, đã “thương nhớ” tôi từ lâu rồi.
Nhưng Trương Tử Đào chỉ mới vừa kết ấn, một tên yêu đạo đứng cạnh đã túm chặt tay gã:
“Thiếu chủ, không được, thân thể của ngài chỉ vừa mới kết thành.
Nhất định không được gây ra thương tích gì!”
“Buông tao ra, tao chỉ cần ngăn đám người kia một lát thôi.
Lâu Nguyệt sẽ nhanh chóng dẫn theo đám yêu thú đuổi tới đây, bọn chúng phải chết không còn nghi ngờ!”
Trương Tử Đào vẫn kiên trì.
Nhưng tên yêu đạo kia vẫn khăng khăng:
“Thiếu chủ, tiểu nhân vâng lệnh của phó giáo chủ, không dám làm sai lời!
Thân thể này của ngài thật sự không thể nào xảy ra chuyện gì được!”
“Buông tao ra, ông đây bảo mày bỏ ra cơ mà!”
Trương Tử Đào giãy giụa, muốn tiếp tục kết ấn.
Kết quả, tên yêu đạo kia lại đưa mắt ra hiệu, một tên khác đứng bên cạnh cũng lập tức vọt lên.
“Thiếu chủ, xin đắc tội!”
Nói rồi, hai tên yêu đạo này túm lấy Trương Tử Đào, lôi vào trong con đường bí mật nọ.
Tu vi của hai gã yêu đạo này không hề yếu, đều đạt tới cảnh giới Đạo Quân.
Chúng chính là vệ sĩ riêng của Trương Tử Đào, còn tu vi của cái tên Trương Tử Đào kia thì chẳng có bao nhiêu.
Cho nên lúc này, gã căn bản không có cách nào thoát ra được.
Chúng tôi còn chưa kịp tới gần cửa thung lũng, Trương Tử Đào đã bị hai tên yêu đạo kia vừa lôi vừa kéo vào trong đường hầm, biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.
Tuy rằng Trương Tử Đào không mạnh, nhưng nếu gã dốc toàn lực đối phó, quả thực chúng tôi sẽ không trụ được thêm nữa.
Nếu Trương Tử Đào còn ở đó, chúng tôi rất khó thoát được.
Nhưng hiện tại, hai tên yêu đạo kia coi như đã giúp chúng tôi một phen.
Hơn nữa, phía sau còn có Mộ Dung Ngôn và Hồ Tam Gia liều mạng ngăn cản lũ yêu đạo, cho nên chúng tôi không phải đối mặt với mấy tên yêu đạo cường đại và đám yêu đạo còn lại.
Giờ chỉ còn mấy tên lâu la đứng chắn trước mặt chúng tôi mà thôi.
Bởi vậy, chúng tôi đã nắm lấy cơ hội này.
Sau khi giết chết vài tên yêu đạo nữa, chúng tôi nhanh chóng chạy ra khỏi cửa thung lũng Hắc Ám.
Nhưng mà sau khi ra khỏi cửa thung lũng, cũng không có nghĩa là chúng tôi đã an toàn.
Bởi vì, sau khi chúng tôi lao ra khỏi cửa thung lũng không bao lâu, Lâu Nguyệt đã dẫn theo đàn yêu thú cùng một vài tên yêu đạo khác đột phá vòng bảo vệ của Mộ Dung Ngôn và Hồ Tam Gia.
Hiện đám này đã ra khỏi cửa thung lũng, đuổi theo sau chúng tôi.
Giờ khắc này, chúng tôi đang liều mạng chạy về phía trước.
Cùng lúc đó, tôi vô thức liếc nhìn lại.
Tôi có thể nhìn thấy thấp thoáng, Mộ Dung Ngôn và Hồ Tam Gia vẫn đang chiến đấu ở cửa thung lũng.
Họ vẫn cố gắng cầm chân ba gã yêu đạo Quỷ Tam Nguyên, Nam Thất, Dì Mỹ Nhân và đám đệ tử Mắt Quỷ ở cửa thung lũng.
Tuy rằng sức chiến đấu của họ có thể nói là phi phàm, nhưng song quyền khó địch bốn tay.
Hiển nhiên hiện giờ hai người họ đã lâm vào khốn cảnh, chẳng bao lâu sau, tất nhiên họ sẽ biến mất.
Cho nên, thời gian của chúng tôi đã không còn nhiều.
Nhìn về phía ấy, đặc biệt là nhìn bóng lưng của Mộ Dung Ngôn…
Tôi lại nảy sinh cảm giác đau lòng khó có thể lý giải.
Vì sao, đột nhiên tôi còn thấy luyến tiếc, không nỡ chia ra nữa, chính bản thân tôi cũng không thể trả lời được.
Tuy nhiên bây giờ, chúng tôi chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước.
Điều duy nhất chúng tôi có thể làm là kéo dài khoảng cách với đám yêu đạo phía sau, nhưng thế chúng tôi có thể dựa vào bùa bế khí, che giấu khí tức của mình.
Cuối cùng, giấu trời qua biển, cao chạy xa bay.
Đương nhiên, hiện giờ kiếm Thái Nguyên đã tới tay tôi.
Nếu cuối cùng vẫn rơi vào tuyệt cảnh, tôi sẽ dứt khoát đánh thức Kỳ Lân tiền bối đang ngủ trong mũi kiếm.
Mượn sức mạnh của ông ấy, đổi lại cho chúng tôi một khả năng sống.
Nhưng đây là con át chủ bài cuối cùng, làm như vậy sẽ tổn thương tới nguyên thần của tiền bối.
Bởi vậy, không đến lúc vạn bất đắc dĩ (chẳng còn cách nào khác), tôi tuyệt đối sẽ không dùng.
Cuối cùng, tôi quay đầu lại nhìn kỹ dáng vẻ của Mộ Dung Ngôn, rồi không chút do dự, xoay người tiếp tục chạy về phía trước…
Sau khi chúng tôi chạy xa, đã không còn nắm bắt được tình hình trong thung lũng Hắc Ám nữa.
Nhưng mà, phía sau lưng chúng tôi vẫn không ngừng vang lên những tiếng gào hét.
Tiếng kêu của yêu thú vang vọng khắp núi rừng, làm cho người ta sợ hãi.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã chạy vào trong rừng.
Nhưng phía sau lưng vẫn truyền tới những tiếng bước chân.