Cho dù là chiếc đầu lâu do Quỷ Tam Nguyên dùng hai lá cờ quỷ gọi ra, nó cũng chỉ có thể kìm hãm Mộ Dung Ngôn mà thôi, chứ không thể gây ra tổn hại gì lớn cho cô ấy.
Nam Thất nhận ra, nếu muốn khống chế được tất cả chúng tôi, phải đánh tan linh thể của Mộ Dung Ngôn trước.
Vì thế Nam Thất cũng bắt đầu hành động.
Trong nháy mắt, đối thủ của Mộ Dung Ngôn chuyển từ một mình Quỷ Tam Nguyên, biến thành hai người, là Quỷ Tam Nguyên và Nam Thất.
Tuy rằng như thế, cũng không thể áp chế được Mộ Dung Ngôn.
Bởi vì, bọn chúng phát hiện ra một điều.
Tuy rằng Mộ Dung Ngôn không có thực thể, nhưng không biết vì sao, sức mạnh lại rất đáng sợ, đã vượt quá suy đoán của bọn chúng.
Nam Thất đã không còn canh gác ở cửa thung lũng, chỉ còn lại Trương Tử Đào cùng mười mấy tên yêu đạo.
Trương Tử Đào thấy thế, sắc mặt lạnh băng.
Nhưng gã lại không dám lao lên giao thủ với chúng tôi, bởi vì cơ thể được đắp nặn của gã đã bị phá huỷ hai lần rồi.
Nếu bị hủy thêm một lần nữa, cha nuôi của gã sẽ không tiếp tục vận dụng sức mạnh của Mắt Quỷ đến đắp nặn lại cơ thể cho gã nữa.
Cho nên, lần này, Trương Tử Đào vô cùng quý trọng cơ thể của mình.
Gã nhìn chúng tôi chăm chú, cố gắng tránh xa.
Gã chỉ huy đám yêu đạo đứng xung quanh mình, tấn công chúng tôi.
Bởi vì, lúc này Mộ Dung Ngôn bị Nam Thất và Quỷ Tam Nguyên khống chế, Hồ Tam Gia cũng đang đánh nhau với lão yêu bà Dì Mỹ Nhân.
Lúc này, chúng tôi không thể ngăn cản được bất cứ tên yêu đạo nào nữa, cho nên, áp lực của chúng tôi lại tăng lên, có chút không chống đỡ được nữa.
Nhưng chuyện còn chưa dừng lại ở đây, ngay lúc chúng tôi phải chịu áp lực rất lớn…
Từ chỗ sâu nhất trong thung lũng Hắc Ám, những tiếng gầm nhẹ đột nhiên vang lên, sau đó từng đợt bước chân truyền tới.
Tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện ra, ở chỗ sâu nhất bên trong thung lũng Hắc Ám…
Thế mà lại xuất hiện một đám yêu thú, số lượng của đám này còn nhiều hơn cả những yêu đạo ở đây.
Chúng có hình dạng kỳ dị, dáng vẻ nào cũng có.
Khí tức của chúng tụ lại với nhau, có vẻ cực kỳ mạnh mẽ.
Hơn nữa, số lượng của đám này thực sự quá nhiều, ít nhất cũng phải trên vài trăm con.
Số lượng yêu thú nhiều như vậy, một khi chúng gia nhập vào vòng chiến đấu, chúng tôi có thể chống đỡ nổi sao?
Chỉ sợ ngay cả hai vị cao thủ như Mộ Dung Ngôn và Hồ Tam Gia cũng khó có thể giúp chúng tôi thoát thân được.
*******
Nhìn đám yêu thú thình lình xuất hiện từ phía sau, chúng tôi lại lần nữa bị dọa sợ.
Vốn dĩ tôi còn có một chút hy vọng, tôi nghĩ rằng với sự giúp đỡ của Mộ Dung Ngôn cùng Hồ Tam Gia, rất nhanh chúng tôi có thể chạy khỏi đây.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, ai cũng đừng hòng chạy thoát.
Bầy yêu thú này đột nhiên kéo tới, dày đặc như vậy…
Số lượng của đám này cũng phải hơn trăm con.
Với số lượng như thế, đừng nói đến chuyện đánh đấm, chỉ cần chúng tôi bị đám này bao vây một lúc, cũng đủ toi đời.
“Lão Đinh, là một đám yêu thú!”
Lão Phong không nhịn được mà phải thốt lên.
“Mụ nội nó, chúng ta đã sắp đánh ra ngoài đến nơi rồi, thế mà giờ lại có một đám yêu thú như vậy đột nhiên xuất hiện!”
Tống Sơn Hà cũng mở miệng nói.
“Đừng nói những lời đó nữa, chúng ta phải nhanh chóng tiếng lên phía trước!”
Dương Tuyết lên tiếng, cùng lúc đó đâm một kiếm ra, chém ngã một tên yêu đạo vừa tiến tới gần.
Mọi người nghe được lời này, cũng đều khẽ gật đầu.
Tôi trầm mặt, nhìn về phía trước.
Phát hiện ra, khoảng cách giữa kiếm Thái Nguyên và tôi cũng chỉ còn có năm, sáu mét nữa thôi.
Chỉ cần tôi nhặt được kiếm Thái Nguyên, trong tay chúng tôi sẽ lại có thêm một con át chủ bài nữa.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt Linh Đao, lao thẳng về phía trước.
“Cút ngay!”
Vừa nói, tôi vừa vung Linh Đao ra, đánh trọng thương hai tên yêu đạo nữa.
Bởi vì có rất nhiều tên yêu đạo bị Mộ Dung Ngôn cùng Hồ Tam Gia ngăn chặn ngoài vòng chiến đấu, không dám tiến tới gần.
Cho nên, tu vi mấy tên yêu đạo đối mặt với chúng tôi lúc này cũng không cao.
Mấy người chúng tôi cùng hợp lực, chúng tôi vẫn miễn cưỡng chống đỡ được.
Cẩn thận một chút, cũng sẽ không phải mất mạng.
Hơn nữa, không ai biết được tầm quan trọng của kiếm Thái Nguyên.
Không ai biết được, mũi kiếm của kiếm Thái Nguyên, là do Kỳ Lân hoá thân thành.
Bên trong thậm chí còn có một tia thần niệm mạnh mẽ tồn tại.
Dưới tình huống như vậy, chẳng mấy chốc, tôi đã chạy được tới gần kiếm Thái Nguyên.
Sau đó, nhặt được kiếm Thái Nguyên lên.
Khoảnh khắc nắm được kiếm Thái Nguyên trong tay, sắc mặt tôi cũng giãn ra một chút.
Mộ Dung Ngôn và Hồ Tam Gia cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của đám yêu thú.
Hơn nữa, tốc độ xuất hiện của chúng cũng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, chúng đã cách chúng tôi rất gần.
Thực lực của Mộ Dung Ngôn cùng Hồ Tam Gia đương nhiên không phải bàn cãi.
Nhưng họ không xuất hiện cùng với chân thân, cho nên dù có chiến đấu hết mình trong thung lũng Hắc Ám, thì họ cũng sẽ không mất mạng.
Cùng lắm thì chỉ có nguyên thần bị thương, nhưng họ sẽ không chết.
Nhưng chúng tôi thì khác, nếu chúng tôi bị giết, thì sẽ thực sự chết đi.
Bây giờ hai người mạnh nhất trong số chúng tôi đang bị Nam Thất, Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân bám chặt.
Họ còn chẳng có cách nào thoát thân, chứ đừng nói đến việc bảo vệ sự an toàn cho chúng tôi.
Bởi vậy, giờ phút này, tôi chỉ thấy Mộ Dung Ngôn bỗng nhiên quay đầu lại nói với tôi
“Đinh Phàm, anh mau dẫn bạn bè của mình, chạy ra đi…”