Hơn nữa, điều bá đạo nhất của Hỏa Thiên Công là cường độ của đạo khí.
Bởi vì loại đạo khí này không chỉ có khí tức áp chế tiêu cực, mà cường độ của nó lại càng không thể ngăn cản.
Tất cả những yếu tố này góp phần tạo nên hiệu quả chiến đấu mà tôi đang thể hiện vào lúc này.
Thậm chí tôi đã đạt đến cảnh giới của siêu cấp cường giả là Đạo Tôn trung kỳ.
Phải biết rằng việc đạt đến cấp độ đó, dù chỉ là một cấp độ, cũng là một khoảng cách chênh lệch rất lớn.
Mà bây giờ tôi sử dụng sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy để đánh với những con yêu thú này, tự nhiên là không còn gì để nói.
Trong chớp mắt, xung quanh tôi chất đầy xác chết.
Tử thương vô số.
Lão Phong và những người khác đều sợ ngây người, cái này mẹ nó cũng thật mạnh mẽ.
Chỉ một người đã tiêu diệt cả trăm con yêu thú! Họ gần như không cần phải ra tay.
Nhưng Dương Tuyết là người phản ứng lại đầu tiên.
Cô ấy cũng giơ thanh kiếm gỗ đào trong tay lên, đột nhiên khẽ kêu một tiếng:
"Giết!"
Nói xong lập tức lao ra.
Những người còn lại lúc này mới hoàn hồn, lần lượt nắm chặt kiếm rồi liều chết theo tôi xông vào đàn yêu thú.
Những yêu thú trong đàn yêu thú này đều được tà giáo Mắt Quỷ luyện ra.
Chúng đều không phải là yêu thú chân chính. Nói một cách thẳng thắn, chúng là những cỗ máy chiến đấu.
Không có suy nghĩ dư thừa, chúng chỉ làm theo mệnh lệnh mà người điều khiển đưa ra.
Cho nên chúng vẫn luôn không ngừng tấn công chúng tôi, nhưng nhóm yêu đạo thì khác.
Đối với cảnh giới Đạo tôn, bọn chúng sao có thể đánh lại được?
Lúc này đi lên chẳng khác nào tự dâng tặng đầu mình cho người khác.
Một số tên nhát gan đã bị dọa sợ đến mức liên tục hét lên:
“Chạy, chạy đi!”
“Này, này thì chúng ta còn đánh như thế nào nữa!”
“Rút lui, mau rút lui…”
“Gã, gã sắp giết tới rồi, tên sát thần kia sắp giết tới rồi…”
"…”
*****
Những tên yêu đạo này trở nên khiếp sợ và bắt đầu bỏ chạy.
Những tên chạy chậm lập tức bị mất mạng.
Không có ngoại lệ, tất cả đều bị tôi giết chết, hóa thành một đám thây khô.
Khi những tên yêu đạo đó nhìn thấy cảnh này thì chỉ ước gì mình có thể mọc thêm một cái chân.
Chúng vừa lăn vừa bò, bỏ chạy thục mạng.
Lâu Nguyệt đứng ở phía xa, lúc này cũng ngơ ngác.
Vậy thì còn đánh giết như thế nào nữa?
Ả nhận được mệnh lệnh của Nam Thất, nhất định phải giết chết chúng tôi ngay tại thung lũng Hắc Ám.
Nói cách khác, nếu chúng tôi có thể sống sót mà rời đi thì chẳng khác nào đang tát một cái thật mạnh vào mặt ông ta và toàn bộ thung lũng Hắc Ám.
Để mấy tên tiểu bối của phe chính phái đột nhập vào cứ điểm của mình, cuối cùng còn để người trốn thoát được.
Vậy thì Nam Thất ông ta còn mặt mũi nào trong giới giang hồ nữa chứ?
Đặc biệt là trong nội bộ Mắt Quỷ, danh sách ứng cử viên cho hàng ngũ trưởng lão năm nay của ông ta e là sẽ thất bại.
Cho nên ông ta mới ra lệnh cho Lâu Nguyệt mang theo hơn một trăm con yêu thú và mấy chục tên yêu đạo đuổi giết chúng tôi.
Chủ yếu là khiến cho chúng tôi không thể trốn thoát.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đây không còn là vấn đề truy đuổi hay giết chóc nữa mà là liệu họ có thể trốn thoát hay không.
Liệu tất cả có thể sống sót trở về, không bị người tàn sát hết hay không?
Lâu Nguyệt đã bị dọa sợ rồi, ả không ngờ trong chúng tôi lại có người có thể thi triển ra loại bí pháp kỳ lạ như vậy.
Nâng cao tu vi của bản thân lên ba cảnh giới, đạt đến cấp Đạo Tôn.
Nhưng nếu phải rút lui thì Lâu Nguyệt lại có chút không cam lòng.
Sau khi chúng rút lui, chúng tôi chắc chắn sẽ trốn thoát.
Đó chắc chắn là cú tát thẳng vào mặt của thung lũng Hắc Ám.
Điều này sẽ cản trở sư phụ Nam Thất của ả được thăng chức lên hàng trưởng lão của giáo phái Mắt Quỷ.
Nhưng nếu không rút lui!
Tất cả yêu thú ở đây, bao gồm cả ả đều có thể sẽ bị chúng tôi giết chết.
Lâu Nguyệt do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn quyết định chờ.
Bởi vì Lâu Nguyệt cho rằng tôi có thể đạt đến tu vi cao như vậy là do đã sử dụng một loại bí pháp nào đó.
Hơn nữa nếu tăng nhiều cảnh giới như vậy thì thời gian duy trì chắc chắn sẽ không quá dài.
Yêu thú chết vẫn có thể luyện lại, nhưng nếu danh tiếng của thung lũng Hắc Ám và sư phụ của ả bị hủy thì sẽ rất khó để bù đắp.
Cho nên Lâu Nguyệt vẫn không chịu rút lui mà tiếp tục kết ấn, chỉ huy đám yêu thú đó tiếp tục bao vây tôi.
Chỉ cần kéo tôi vào chỗ chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Những người còn lại cũng đã đều vô cùng suy yếu.
Ngay cả khi chỉ còn một mình, ả chắc chắn cũng có thể chiến thắng.
Nhưng theo thời gian trôi qua, ả ngày càng nhận ra có điều gì đó không đúng.
Thực lực của tôi không những không có dấu hiệu suy giảm, mà càng đánh lại càng mạnh hơn.
Khi mới bắt đầu thi triển sức mạnh và đạo khí, tôi vẫn có chút không thể khống chế được lực đạo.
Nhưng dần dần, tôi đã có thể bắt đầu thu phóng một cách tự nhiên.
Nhóm yêu thú và yêu đạo bên đối phương chết ngày càng nhiều.
Chỉ trong vài phút đã có bảy tám mươi con yêu thú cùng mười đến hai mươi tên yêu đạo chết.
Mắt thấy khó có thể ngăn tôi lại, một tên yêu đạo bên cạnh vội nói với Lâu Nguyệt:
“Lâu, Lâu Nguyệt đại nhân, tên đó quá mạnh.
Không thể ngăn lại được, chúng ta mau chạy thôi!"
Tên này vừa nói xong thì một tên yêu đạo khác cũng hét lên:
“Đúng vậy, Lâu Nguyệt đại nhân, một khi tên đó giết tới đây thì chúng ta chết là cái chắc!”