Không chỉ có thị lực kinh người, mà đôi tai của tôi còn có thể cẩn thận phân biệt được nhiều âm thanh khác nhau.
Ngay cả tiếng kêu của côn trùng trong bụi rậm hay âm thanh "xì xì" của loài bò sát cũng có thể phân biệt được.
Khi tôi gầm lên, năng lượng của Đạo Tôn làm mọi thứ xung quanh rung chuyển.
Một tiếng "Phanh" vang lên, từng đợt đạo khí màu đỏ không ngừng tản ra.
Giống như những gợn sóng trên mặt nước, đợt này mạnh hơn đợt trước.
Cây cối xung quanh lần lượt lay động.
Thậm chí còn thổi một mảng lớn lá khô bay tứ phía.
Lão Phong, Dương Tuyết và những người khác dựa vào gần nhau, lần đầu tiên họ cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ như vậy.
Nháy mắt bị đẩy lùi lại, chỉ cảm thấy hơi thở và máu sôi trào, bị đè nén đến không chịu nổi.
Nếu không phải tôi vô thức bảo vệ hướng đó.
Với tu vi hiện tại của mọi người, chắc chắn họ sẽ bị chấn động đến mức hộc máu, tổn thương nội tạng.
Nhưng những con yêu thú lao về phía chúng tôi lại không may mắn như vậy.
Đạo khí dâng trào, trực tiếp đánh về hướng những con yêu thú cách đó khoảng mười mét.
Những con yêu thú này vừa nãy vẫn đang "Ngao ngao" gầm thét, nhưng ngay khi đạo khí vừa quét đến.
Những yêu thú lao tới đầu tiên đều bị đánh bay ra ngoài.
Tất cả bọn chúng đều phát ra tiếng rên rỉ và lần lượt ngã xuống, miệng mũi chảy máu.
Lâu Nguyệt ở nơi xa đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt trợn to.
Trong mắt ả hiện lên vẻ kinh ngạc.
Một luồng ánh sáng đỏ quét qua, những con yêu thú mà ả dẫn tới đều đồng loạt ngã xuống đất phát ra tiếng rên rỉ.
Mà những tên yêu đạo lao tới đầu tiên đều trực tiếp bị đánh chết.
Chỉ sợ đến lúc chết cũng không biết mình chết như thế nào …
Dương Tuyết, lão Phong và những người khác đều trợn to hai mắt nhìn.
Vẻ mặt của mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không thể tin được.
Lúc trước Tống Sơn Hà là người không tin tôi nhất, bây giờ đã trợn to hai mắt, há hốc miệng lắp bắp:
“Cậu, cậu, cậu…”
Lão Phong cũng kinh ngạc nhìn tôi:
“Thật, thật lợi hại …”
“Đây, đây là, đây là Đạo, Đạo, Đạo Tôn …”
Phong ca cũng ngạc nhiên đến mức nói lắp.
“Quá, quá biến thái!”
Từ Lâm Tĩnh cũng ngạc nhiên, cảm thán.
"Đúng vậy! Quá biến thái."
Ngô Hưng Long cũng ngơ ngác nhìn tôi.
Chỉ có ánh mắt Dương Tuyết là hiện lên một tia u buồn.
Sức mạnh nhận được càng lớn thì sẽ bị phản phệ càng mạnh.
Tu vi của tôi cùng lắm chỉ ở mức Đạo Quân đỉnh phong, nhưng bây giờ lại thi triển được tu vi Đạo Tôn.
Như vậy, liệu khi mọi chuyện kết thúc tôi có thể chịu đựng được loại phản phệ này không?
Dương Tuyết rất lo lắng, cô ấy có linh cảm tiếp theo sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Nhưng lúc này tôi lại không thể nghĩ nhiều như vậy.
Sau khi đánh bay một đợt yêu thú, tôi từ từ quay đầu lại.
Đôi mắt tôi đỏ như máu nhìn mọi người, nghiêm túc nói:
“Tôi đã nói, tôi sẽ dẫn mọi người ra khỏi đây.
Bây giờ, đi theo tôi!"
Mọi người nghe vậy, trong lòng đều run lên.
Tại khoảnh khắc này, bóng lưng tôi trông thật cao lớn vững chắc.
Nói xong, tay trái tôi lập tức rút Linh Đao ra.
Sau đó rót luồng sức mạnh thuộc về tu vi Đạo Tôn vào.
Trong nháy mắt Linh Đao như được bao phủ trong ánh sáng đỏ, trông vô cùng chói mắt.
Sau đó, tôi từ từ ngẩng đầu lên.
Nhìn một làn sóng yêu thú khác không sợ chết mà tiếp tục lao về phía chúng tôi .
Tôi không do dự, lại gầm lên một tiếng nữa.
Tay phải cầm kiếm, tay trái cầm dao.
Chân tôi giẫm một cái, cả người phóng lên như tia chớp.
Biến thành một tàn ảnh lao thẳng vào nhóm yêu thú.
Với tu vi Đạo Tôn của tôi hiện giờ, những con yêu thú này sao có thể chống lại được?
Ngay khi vừa chạm mặt thì chúng đã bị đánh cho tan tác, những con yêu thú đó hoặc là bị giết chết, hoặc bị thương nặng.
Còn về phần một vài tên yêu đạo xông tới thì không tên nào may mắn thoát khỏi, không một tên nào có thể sống sót.
Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ toàn bộ người tôi, nhưng hành động giết chóc của tôi vẫn còn chưa dừng lại.
Tôi biến tất cả lửa giận của bản thân thành ý chí chiến đấu.
Là một người trừ tà, là một đạo sĩ của chính phái.
Tôi có sự kiên trì của riêng mình. Là một người bạn, một người anh em, tôi phải bảo vệ họ.
Hôm nay, tôi cũng chỉ có thể dùng máu tươi để rửa sạch tội lỗi trên người bọn chúng…
Lúc này, đàn yêu thú trông vô cùng hung dữ.
Nhưng lại bị đơn phương chém giết, ngoại trừ kêu rên thảm thiết thì không thể làm gì khác để giãy giụa.
Cho dù có muốn chạy trốn cũng gần như không thể.
Ngoài việc tu vi của bản thân được tăng lên đến cảnh giới Đạo Tôn, hai tay tôi còn có hai thanh vũ khí sắc bén.
Còn có công pháp của bản thân tôi, tất cả đều đóng một vai trò tuyệt đối.
Vũ khí trong tay tôi không cần phải nói.
Linh Đao, bảo vật được truyền thừa của phái Âm Thi.
Có năng lực hấp thụ linh lực, thậm chí còn truyền được cho người sử dụng, vô cùng đáng sợ.
Chưa kể kiếm Thái Nguyên, bản thân nó chính là một thanh bảo kiếm cổ được treo trong đạo quán, có uy lực trấn tà rất mạnh.
Bây giờ còn được gắn vào mũi kiếm của kiếm Kỳ Lân, uy lực còn mạnh hơn trước.
Lợi hại nhất, đương nhiên chủ yếu vẫn là Hỏa Thiên Công.
Với tu vi Đạo Tôn, có thể khiến cho Hỏa Thiên Công trong người tôi mạnh đến mức nào?
Bây giờ tôi đã có thể dùng loại khí tức thô bạo và áp lực này một cách thành thạo nhất,.
Những con yêu thú đó gần như không thể chống đỡ nổi.
Sức mạnh của chúng gần như đã bị áp chế và giảm xuống ba phần, hoàn toàn chính là mặc người dày vò.