Nhìn xung quanh, có vẻ không còn nhiều yêu thú nữa.
Những con yêu thú còn lại cũng chết vì bị thương, sức chiến đấu của chúng không còn mạnh nữa.
Nhưng điều này không thể ngăn tôi, thậm chí không thể khiến tôi trì hoãn thời gian.
Cứ như vậy, tôi đã để mắt đến Lâu Nguyệt cách đó không xa.
Lâu Nguyệt cũng nhìn tôi, lúc này ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Rõ ràng tôi có thể thấy được khuôn mặt của ả đầy vẻ tức giận.
Ả không cam lòng, vô cùng không cam lòng.
Vì vậy, ả không muốn rời đi.
Muốn quanh quẩn xung quanh chúng tôi, chờ cho tu vi của tôi biến mất.
Sau đó giết chết chúng tôi...
Tôi chỉ hừ lạnh một tiếng, kiếm Thái Nguyên trong tay lại lần nữa vung lên.
Trong khoảnh khắc đó, lại có một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ và đầy tính áp chế khác bùng phát.
Mười con yêu thú còn lại xung quanh lần lượt bị đánh nằm rạp xuống đất, không ngừng kêu rên.
Phong ca, lão Phong, Ngô Hưng Long,... thậm chí còn nắm lấy cơ hội này mà nhanh chóng ra tay.
Đây là một cuộc chém giết đơn phương đối với những con yêu thú, bọn chúng lần lượt kêu thảm, sau đó lập tức bị giết chết.
Cứ như thế, tình huống bị bao vây bởi hàng trăm con yêu thú.
Đã bị tôi hóa giải chỉ trong một lúc.
Sức mạnh trong cơ thể tôi vẫn còn dồi dào như cũ.
Tuy nhiên, tôi cũng không biết được khi nào sức mạnh này sẽ tiêu tan.
Một khi sức mạnh tiêu tan, vậy thì sự phản phệ sẽ lớn đến mức chưa từng thấy.
Rất có khả năng sẽ bị mất mạng.
Vì vậy, từng phút từng giây trong khoảng thời gian kế tiếp đều rất quý giá đối với tôi.
Mà hiện tại, sự uy hiếp còn lại với chúng tôi chính là Lâu Nguyệt ở cách đó không xa.
Vẻ mặt tôi trầm xuống, sau đó nói:
“Mọi người, bây giờ theo tôi rời khỏi đây!”
Nói xong, tôi lao về phía Lâu Nguyệt.
“Được!"
“Này, chờ tôi với!”
“…”
Tinh thần của mọi người đều phấn chấn lên, không còn tuyệt vọng như trước nữa.
Ngô Hưng Long cõng Thiên Cơ Tử trên lưng, Từ Lâm Tĩnh và Dương Tuyết cũng đỡ Tống Sơn Hà theo tôi tiến về phía trước.
Tuy Lâu Nguyệt ở phía xa vẫn còn không cam lòng.
Nhưng khi thấy tôi giết hết mười mấy con yêu thú cuối cùng và lao về phía ả.
Ả bắt đầu hoảng sợ, chỉ với chút tu vi của ả thì làm sao có thể chống lại được tôi của lúc này?
Thấy tôi lao về phía mình, dù không cam lòng nhưng ả cũng chỉ có thể bỏ chạy.
Nhưng tốc độ của ả sao có thể nhanh hơn tôi?
Yêu nữ này còn chưa chạy được bao xa thì đã bị tôi ngắm trúng.
Đồng thời, tôi lợi dụng tu vi của cảnh giới Đạo Tôn mạnh mẽ của mình để nhanh chóng đuổi theo ả.
Lão Phong và những người khác cũng từ phía xa đi theo tôi.
Nhưng tốc độ của họ quá chậm, trong thời gian ngắn không thể đuổi kịp tôi.
Tôi xuyên qua bụi cây, lại lần nữa tìm thấy Lâu Nguyệt.
Thân hình của Lâu Nguyệt nhanh nhẹn, trong rừng tốc độ của ả lại rất nhanh.
Đáng tiếc đối thủ của ả lại là tôi, dù ả có nhanh đến đâu.
Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, tốc độ nhỏ bé của ả cũng không đáng là gì.
Lâu Nguyệt cũng nhận thấy tôi đang đuổi theo nên đã quay đầu lại.
Nhìn thấy sát ý trên mặt tôi, mặt ả biến sắc, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Cũng không dám lơ là, lần nữa tăng tốc bỏ chạy.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, tôi đã rút ngắn khoảng cách cả hai xuống còn năm mét.
Ở khoảng cách này, chỉ cần tôi thi triển đạo khí của mình thì chắc chắn có thể giết chết ả.
Thấy vậy, trên mặt tôi lộ ra vẻ muốn giết người.
Tôi lạnh lùng nói:
“Yêu nữ, chịu chết đi!”
Vừa dứt lời, tôi đột nhiên vận chuyển đạo khí của mình, chuẩn bị dùng kiếm chém chết yêu nữ này.
Lâu Nguyệt thấy vậy, sắc mặt của ả bị dọa sợ đến mức trắng bệch.
Dưới sự bao phủ của Hỏa Thiên Công, cuối cùng ả cũng cảm nhận được nỗi kinh hoàng thực sự là gì.
Cái này đem so với “Giá trị khủng bố" mà ả thu thập được cơ bản là như trời với đất.
Lúc này, Lâu Nguyệt cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Trúng một đòn này thì làm sao ả có thể sống được?
Lúc này Lâu Nguyệt thậm chí bắt đầu hối hận, hối hận vì sao mình không nghe lời cấp dưới sớm chạy trốn.
Tại sao phải đợi? Giờ thì tốt rồi. Tự dâng đầu mình lên cho đối phương chém luôn.
Hơi thở tử vong bao trùm lấy ả, vẻ mặt Lâu Nguyệt kinh hãi, trong mắt tràn đầy sợ hãi...
Nhưng chính vào thời điểm quyết định này.
Tôi chợt cảm thấy trong lòng “thình thịch” một tiếng, tim đập mạnh hơn trước.
Ngay sau đó, một cảm giác đau đớn chưa từng có đột nhiên xuất hiện khắp cơ thể.
Cảm giác đó rất mãnh liệt, hơn nữa còn đến rất đột ngột.
"A!"
Tôi vô thức rên khẽ một tiếng, kết quả để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Dẫn tới việc kiếm Thái Nguyên trong tay tôi bị trượt mục tiêu.
“Bùm" một tiếng.
Một kiếm chém xuống, mang theo kiếm khí mạnh mẽ.
Thế nhưng chỉ chém sát người Lâu Nguyệt khi ả đang chạy trốn, để lại một vệt kiếm dài trên mặt đất.
Còn Lâu Nguyệt?
Ả cùng lắm chỉ bị kiếm khí làm xước da, trên cánh tay cũng chỉ để lại một vệt máu.
Có thể nói là trong cái rủi có cái may.
Lâu Nguyệt kinh ngạc, vốn tưởng ả sắp bị một kiếm giết chết rồi.
Cuối cùng ả chỉ bị thương ở cánh tay mà thôi, tuy trong lòng Lâu Nguyệt vẫn còn sợ.
Nhưng niềm vui sống sót sau tai nạn càng khiến ả thêm liều mạng chạy như điên về phía trước.
Mà sau một kiếm này, tôi cảm thấy toàn thân như đang bị xé rách ra vậy.
Loại cảm giác bị xé rách này không thể chịu nổi, vô cùng đau đớn.
Hơn nữa đạo khí khắp cơ thể nháy mắt đã biến mất.
Tốc độ biến mất cực nhanh giống như thủy triều, tất cả đều rút vào trong kiếm Thái Nguyên.