Theo sự biến mất của đạo khí, toàn bộ cơ thể tôi giống như bị rút cạn sức lực.
“Phanh” một tiếng ngã xuống đất.
Mắt tôi mở to, gân xanh nổi lên khắp người.
Ngoại trừ tiếng rên vừa rồi, lúc này tôi phát hiện mình đau đến mức không thể phát ra tiếng.
Hơn nữa cơ thể tôi vẫn vô thức mà co giật.
Thở hổn hển, tôi cảm nhận được nó một cách khá rõ ràng.
Giống như mỗi một lỗ chân lông hay tế bào đều bị dao cắt kim đâm.
Tôi biết đây là di chứng của việc sử dụng sức mạnh vượt quá khả năng của mình.
Nhưng sự phản phệ này sớm không tới muộn tới.
Lại tới vào thời điểm quyết định như này, thật đáng hận...
Nhưng lúc này tôi không thể suy nghĩ nhiều như vậy, vì cơn đau đã lan khắp cơ thể tôi.
Tôi không thể suy nghĩ về những thứ khác...
Mà sau khi sống sót sau tai nạn rồi chạy như điên được một lát, Lâu Nguyệt đã quay đầu nhìn lại.
Ả nhận ra có gì đó không đúng, luồng khí áp chế ả trước đó đã biến mất.
Hơn nữa, vừa rồi ả hình như mơ hồ nghe thấy tiếng rên của tôi, Lâu Nguyệt cau mày, sau đó dừng lại.
“Chẳng lẽ hiệu quả của bí pháp mà gã dùng đã biến mất?”
Lâu Nguyệt tự nói với chính mình.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâu Nguyệt lại thay đổi, lộ ra vẻ hung ác lạnh lung nói:
“Nếu là vậy, không bằng mình trở tay giết ngược lại tất cả bọn chúng.”
Vừa dứt lời, Lâu Nguyệt bỗng nhiên thay đổi phương hướng.
Chạy đến chỗ người đang bắt đầu co giật và sắp bất tỉnh là tôi…
*****
Việc sức mạnh biến mất khiến tôi trở nên yếu đến mức co giật.
Cho dù chỉ thở dốc thôi mà đã cảm thấy đây là một hành động rất vất vả.
Mà Lâu Nguyệt thì lại trực tiếp quay lại giết ngược.
Khoảng cách giữa tôi với ả không xa, lúc này lại quay lại giết ngược.
Trong nháy mắt, ả lao ra phía trước bụi cây chỗ tôi ngã xuống đất.
Thấy tôi đang nằm dưới đất, toàn thân co giật, không ngừng thở dốc.
Thậm chí còn bắt đầu sùi bọt mép thì khóe miệng ả gợi lên một nụ cười lạnh.
“Hừ! Tôi đã nói rồi!
Làm sao một đạo sĩ ở cảnh giới Đạo Quân như anh lại có được tu vi Đạo Tôn cơ chứ?
Bí pháp chắc là đã hết tác dụng rồi đúng không! Vậy bây giờ đến lượt tôi ra tay!"
Nói xong, Lâu Nguyệt lập tức lấy một con dao găm từ bên hông ra.
Khuôn mặt ả đầy vẻ giễu cợt, lạnh lùng nhìn tôi, thậm chí còn dùng lưỡi liếm mặt trên của dao găm.
Mà tôi chỉ có thể nhìn ả qua khóe mắt.
Ngay cả ở khoảng cách gần như vậy, tôi cũng không thể nhìn rõ được nữa.
Hơn nữa âm thanh nghe được cũng có chút mơ hồ.
Nói chuyện?
Điều này càng không được, tôi giống như cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc người khác làm thịt.
Sau khi Lâu Nguyệt liếm xong dao găm, ánh mắt ả trở nên lạnh lùng.
Ả hướng dao găm đâm vào tôi, nếu bị đâm trúng tôi chắc chắn sẽ chết.
Vào thời điểm hết sức nguy hiểm này, một tiếng kêu đột nhiên vang lên:
“Yêu nữ!”
Vừa dứt lời, đã thấy vài bóng người lao ra từ bụi cây gần đó.
Một thanh kiếm gỗ đào chĩa thẳng về hướng Lâu Nguyệt.
Lâu Nguyệt không dám do dự, nhanh chóng né tránh.
Cứ như thế, tôi đã tránh được một kiếp.
Thanh kiếm gỗ đào đâm vào một cái cây lớn phát ra một tiếng “Phanh” trầm đục, sau đó không ngừng rung chuyển.
Lâu Nguyệt đứng thẳng dậy, tay cầm dao găm nhìn chằm chằm nhóm người vừa đến.
Nhìn kỹ thì không phải ai khác.
Chính là đám người Dương Tuyết và lão Phong đi theo phía sau tôi, lúc này đột nhiên xuất hiện và cứu tôi một mạng.
Nhưng Lâu Nguyệt lại không thèm quan tâm, mọi người đều đã trải qua mấy trận chiến lớn, sớm đã không còn bao nhiêu sức lực.
Đi đường vẫn còn run rẩy thì sao có thể đánh nhau với Lâu Nguyệt được?
Phải biết tu vi của Lâu Nguyệt đã đạt đến cảnh giới Đạo Quân trung kỳ, hơn nữa ả còn nắm giữ một số cấm thuật rất lợi hại.
Lâu Nguyệt cười lạnh:
“Chỉ dựa vào mấy người mà cũng muốn cứu gã?”
Nói xong, Lâu Nguyệt lại dùng chân giẫm lên vai tôi.
Bây giờ tôi đã mơ mơ màng màng, gần như mất đi ý thức.
Dương Tuyết thấy vậy, mày nhướng lên, lập tức quát:
“Bỏ đôi chân xấu xí của cô ra mau…”
Sắc mặt của Hồ Mỹ trông vô cùng dữ tợn, phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ.
Lão Phong và Phong ca cũng cảnh giác cao độ, sẵn sàng chiến đấu.
Ngô Hưng Long và Tống Sơn Hà cũng tính liều mạng một trận.
Từ Lâm Tĩnh cũng che lại miệng vết thương, tay cầm trường kiếm, chuẩn bị đoạt lại tôi từ trong tay Lâu Nguyệt về.
Nhưng Lâu Nguyệt lại không cảm thấy có gì không ổn.
Bây giờ ở đây, ả thực sự là người mạnh nhất.
Vì vậy, ả không những không vội, mà ngược lại còn mỉm cười:
“Nếu tôi không làm theo thì sao? Chẳng lẽ dựa vào tàn binh bại tướng các người cũng có thể đánh thắng được tôi à?”
Lâu Nguyệt nói một cách khiêu khích, hơn nữa khi vừa nói xong.
Toàn thân Lâu Nguyệt rung chuyển, lập tức bộc phát ra một đợt đạo khí mãnh liệt.
Dáng vẻ như muốn nói hôm nay tôi chắc chắn phải chết, mấy người liên thủ thì có lợi ích gì? Có thể gây khó dễ được tôi chắc.
Kết quả Lâu Nguyệt vừa mới tỏ ra mạnh mẽ xong thì xung quanh khu rừng đột nhiên vang lên tiếng “sột sột soạt soạt".
Ngoài ra, còn có một số âm thanh “chi chi" mơ hồ...
Hồ Mỹ là người phát hiện ra đầu tiên, cô ấy dùng mũi ngửi thử.
Ngay sau đó, trên mặt Hồ Mỹ lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng không đợi cô ấy kịp nói gì, thì một tiếng gầm nhẹ đã truyền đến:
“Yêu nữ, dám động đến xuất mã của Hồ tộc tao, hôm nay sẽ là ngày chết của mày…”
Giọng nói trầm thấp vang vọng khắp rừng.
Không chỉ vậy, xung quanh khu rừng này.