Mấy cỗ yêu khí mạnh mẽ dị thường đột nhiên bùng phát, cường độ của những yêu khí này đều ngang bằng với cảnh giới Đạo Tông, thực lực phi phàm.
Gần như không phải là thứ mà Lâu Nguyệt bây giờ có thể ngăn cản.
Mọi người có mặt cũng nghe thấy âm thanh này, cảm nhận được khí tức này.
Lúc này, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc..
Rõ ràng, người đến là người của Hồ tộc.
Hơn nữa nghe âm thanh này, có vẻ là một nhóm người rất đông.
Cứu viện của họ cuối cùng đã đến...
Vốn dĩ Lâu Nguyệt ban đầu rất đắc ý.
Lúc này nghe được lời như thế, cảm giác được khí tức như thế.
Ả lập tức bị dọa sợ đến mức lộ ra vẻ hoảng hốt, liên tục lùi lại phía sau, nhìn trái nhìn phải.
Phong ca nhìn thấy Lâu Nguyệt đột nhiên không tập trung mà lùi về phía sau.
Anh ta bỗng nhích người, bắt đầu tấn công Lâu Nguyệt.
Một luồng lực âm hàn đánh thẳng vào Lâu Nguyệt.
Những người khác thấy thế cũng lần lượt nhắm thẳng vào Lâu Nguyệt mà ra tay.
Muốn ép Lâu Nguyệt lui về sau để cứu tôi.
Lâu Nguyệt giật mình, vội vàng né tránh.
Khi đứng vững lần nữa, ả phát hiện mọi người đã che chắn ở trước người tôi.
Nếu ả vẫn muốn giết tôi thì chắc chắn không thể không bỏ chút sức lực.
Hơn nữa người của Hồ tộc đã đến, ả gần như không có khả năng để giết tôi nữa.
Lâu Nguyệt cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng vô cùng hối hận.
Vừa rồi còn giả vờ làm gì? Giờ thì hay rồi.
Đã không giết được ai mà bản thân còn gặp nguy hiểm thêm lần nữa.
Lâu Nguyệt không dám do dự, lập tức muốn chạy trốn.
Kết quả ả vừa quay người lại, những con hồ ly đã lần lượt nhảy ra từ các bụi cây xung quanh.
Ngay khi những con hồ ly này xuất hiện thì đã lập tức biến thành hình dạng con người.
Trong số đó có một con hồ ly trung niên cầm đầu đã đứng trước mặt Lâu Nguyệt.
Ông ấy hừ lạnh một tiếng:
“Yêu nữ, chạy đi đâu?”
Nói xong, ông ấy bắt đầu tấn công Lâu Nguyệt.
Lâu Nguyệt muốn tránh, kết quả lại bị một đấm đánh ngã.
Ả nôn ra máu, nhưng lúc này Lâu Nguyệt cũng không bỏ cuộc mà muốn liều mạng một trận.
Sau đó, tôi nghe được âm thanh “Ong ong" rung chuyển của đạo khí.
Còn về cảnh tượng đánh như thế nào thì tôi không thể biết được.
Nhưng không lâu sau, tôi nghe thấy Lâu Nguyệt hét thảm một tiếng.
Tiếng đánh nhau ở xung quanh cũng dừng lại.
Rõ ràng là Lâu Nguyệt đã bị đánh bại.
Nhưng tôi không thể biết được ả còn sống hay đã chết.
Lúc này, tôi đã gần lâm vào hôn mê rồi.
Tôi đau đớn nhắm mắt lại, trong mông lung, tôi cảm thấy có ai đó đang lay tôi.
Tôi không thể biết được đó là giọng của ai, nhưng đại khái là kêu tôi đừng chết, cố gắng chống cự.
Nhưng tôi cảm thấy quá mệt, rất rất mệt, thực sự muốn nghỉ ngơi...
Kể từ lúc này, tôi đã rơi vào tình trạng hôn mê rất nghiêm trọng.
Tôi rất mông lung, không biết mình đã ở trong bóng tối bao lâu.
Hơn nữa trong giấc mơ, tôi lại gặp được người phụ nữ mặc đồ trắng nhảy xuống cầu Nại Hà.
Tôi không biết cô ấy là ai, tôi cố gắng ngăn cô ấy lại nhưng không được.
Cho đến một ngày, tôi cảm thấy mình đã tỉnh.
Tôi vùng vẫy, cố gắng mở mắt.
Tuy nhiên lại phát hiện một việc đơn giản như mở mắt hóa ra lại khó đến thế.
Cuối cùng, mắt tôi cũng mở ra được một chút.
Khung cảnh xung quanh khá tối, nhưng cũng có một chút ánh sáng.
Trong không khí có mùi nhựa thông.
Nhờ vào chút ánh sáng mờ nhạt này, tôi nhìn xung quanh.
Tôi phát hiện mình đang ở trong một môi trường xa lạ, hình như chỗ này là một hang động.
Tôi không biết mình đang ở hang động nào.
Tôi muốn đứng dậy, nhưng khi vừa bắt đầu cử động.
Cơ thể tôi đau muốn chết, khiến tôi muốn ngất xỉu ngay lập tức.
Hơn nữa toàn thân tôi rất mệt mỏi, rất suy yếu.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.
Tôi muốn khôi phục lại sức lực trước rồi tính, kết quả tôi vừa mới nhắm mắt được một lúc.
Một trận tiếng bước chân truyền đến, tôi lại mở mắt ra, nhưng cũng chỉ mở được một đường nhỏ.
Tôi mơ hồ nhìn thấy người bước vào không phải là ai khác.
Mà là cô bạn thân Dương Tuyết của tôi.
Khi nhìn thấy là Dương Tuyết, tôi muốn mở miệng gọi cô ấy.
Kết quả là tuy mở miệng nhưng tôi lại không thể phát ra âm thanh nào.
Có lẽ do ở đây tối quá, hơn nữa tôi không nói được, đôi mắt cũng chỉ mở được một đường nhỏ.
Vậy nên Dương Tuyết không phát hiện ra tôi đã tỉnh.
Cô ấy cầm một ống trúc đi đến bên giường rồi đỡ tôi dậy.
Giơ ống trúc về phía tôi, cười gượng nói:
“Đinh Phàm, hôm nay, hôm nay chúng ta ăn thịt nai, nấm linh chi và cháo linh chi, ăn xong anh chắc chắn sẽ tỉnh lại…”
Mới nói được một nửa, giọng điệu của Dương Tuyết đã có chút run rẩy, thậm chí còn phát ra tiếng nức nở.
Tôi có thể thấy rõ, đôi mắt của cô ấy đỏ hoe...
*****
Nhìn thấy Dương Tuyết như vậy, lòng tôi run lên.
Nó giống như bị giật điện, cảm giác này khiến tôi cảm động, nhưng đồng thời cũng khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Tôi muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại phát hiện các cơ trên mặt không còn nghe theo ý tôi nữa.
Tôi không thể mở miệng được, càng đừng nói đến việc nói chuyện.
Có thể hình dung được lần này sau khi sử dụng sức mạnh của tiền bối.
Cơ thể của tôi đã xuất hiện sự phản phệ rất nghiêm trọng.
Mà Dương Tuyết thì vẫn chưa phát hiện ra tôi đã tỉnh.
Cô ấy cầm chiếc thìa gỗ lên, múc một thìa cháo thịt nai.
Cháo đã được nấu chín nhừ, vẫn còn đang bốc khói.
Mùi rất thơm, chỉ cần ngửi thôi là sẽ cảm thấy thèm ăn.
Dương Tuyết thổi cháo cho nguội bớt rồi lại nói với tôi: