“Đinh Phàm, ăn đi!
Ăn xong thì anh sẽ ổn thôi!
Nếu, nếu anh mà chết, tôi phải làm sao bây giờ?"
Nói đến đây, nước mắt Dương Tuyết thực sự chảy xuống.
Tôi có thể thấy rõ tất cả, nghe rõ tất cả.
Lòng tôi vô cùng cảm động.
Lúc này, tôi có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm mà Dương Tuyết dành cho mình.
Đó là một loại cảm xúc vượt xa tình bạn, nó khiến tôi cảm động nhưng cũng làm tôi bài xích một cách khó hiểu.
Tôi ngẩn người một lúc, thậm chí quên mất cả việc hô hấp.
Nhưng Dương Tuyết không thấy có gì bất thường, tiếp tục lau khô nước mắt của mình.
Tay còn lại trực tiếp mở miệng tôi ra, sau đó đổ cháo vào trong.
Mặc dù không thể nói chuyện, nhưng tôi vẫn có thể cử động lưỡi của mình.
Tôi nuốt xuống cháo thịt nai, hương vị rất tuyệt.
Tôi nheo mắt nhìn cô ấy, cảm thấy rất bối rối.
Mà Dương Tuyết sau khi đút cho tôi một muỗng này thì lại ngạc nhiên phát hiện ra.
Hôm nay khi ăn tôi lại có thể nuốt được một cách tự nhiên.
Những ngày trước còn phải dùng một ống trúc để giúp tôi nuốt xuống thức ăn.
Dương Tuyết ngẩn người, cô ấy cũng không có chú ý tới việc tôi đã tỉnh lại, đang nheo mắt.
Vì vậy, cô ấy tiếp tục đút cho tôi một thìa cháo, hơn nữa còn một bên đút tôi ăn, một bên lại tự nói chuyện với chính mình...
Cho dù vậy, tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi sau khi nuốt thức ăn vài lần.
Rất nhiều cháo chảy ra từ miệng tôi, bộ dáng này của tôi trông như một người thực vật.
Cần có máng ăn trợ giúp thì mới có thể ăn uống bình thường được.
Nơi đây không có máng ăn, nên Dương Tuyết đã dùng ống tre đặt nghiêng vào miệng tôi...
Trời ạ! Cảm giác muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu.
Tôi thực sự muốn chết đi cho rồi, giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng lấy lại sức và sớm khỏe lại.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì làm sao tôi có thể sống được đây?
Dưới ánh sáng mờ ảo, Dương Tuyết đã đút xong một bát cháo thịt nai cho tôi.
Trong những lời cô ấy tự nói với mình, tôi đã biết được một số tin tức.
Dương Tuyết nói, món cháo này không chỉ được làm từ thịt nai mà còn có sừng non của nai, máu nai, nấm linh chi, nhân sâm núi và các loại thảo dược khác.
Nó không chỉ chứa nhiều calo và protein mà còn có thể phục hồi sinh lực cho tôi.
Đồng thời, Dương Tuyết cũng nhắc đến việc kể từ khi tôi hôn mê đến nay đã là một tuần.
Đã bảy ngày trôi qua, những ngày này tôi đều nằm bất tỉnh trong hang động này.
Nhưng nơi này là nơi nào thì Dương Tuyết không có nói, nên trước mắt tôi cũng không biết.
Sau đó, Dương Tuyết rời đi.
Tôi cũng nhắm mắt lại, dần dần cảm nhận cơ thể mình.
Tôi thở ra từ từ để bổ sung linh lực của mình.
Nhưng tôi lại kinh ngạc phát hiện mình đã đột phá.
Từ cảnh giới Đạo Quân đỉnh phong đạt đến Đạo Vương sơ kỳ.
Tim tôi đang đập nhanh, trời ạ, đây là chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ tôi đã luyện thành La Hán Quyền trong khi đang ngủ say? Chỉ cần hôn mê thì tôi đã có thể đột phá?
Vẻ mặt tôi vô cùng mông lung, cảm thấy lần đột phá này của mình có chút đột ngột và khó hiểu.
Nhưng sau khi bắt đầu vận chuyển đạo khí, tôi lại phát hiện thêm.
Tôi nhận ra Hỏa Thiên Khí trong gân mạch của mình dường như lại trở nên dày đặc hơn.
Từ đầu chỉ có 1%, còn mỏng hơn cả một sợi tóc.
Đến bây giờ lại chiếm gần 10% trong gân mạch của tôi.
Thấy vậy, tôi cũng hiểu rõ hơn một chút.
Hiểu rõ vì sao tu vi của tôi đột nhiên đột phá, đạt tới cảnh giới Đạo Vương.
Ở trong thung lũng Hắc Ám, Hỏa Thiên Khí đã có một lần tăng lên, đồng thời tôi cũng có suy đoán.
Tu luyện Hỏa Thiên Khí càng dày đặc, đạo khí màu đỏ trong gân mạch càng nhiều thì tu vi cũng sẽ càng mạnh.
Từ lúc đầu chỉ có 1%, đến giờ là 10%.
Khi Hỏa Thiên Khí trở nên mạnh hơn, tu vi của tôi tự nhiên cũng sẽ tăng lên.
Về phần vì sao Hỏa Thiên Khí trở nên dày đặc hơn, rất có khả năng có liên quan tới sức mạnh của tiền bối.
Sức mạnh của tiền bối đã khiến Hỏa Thiên Khí của tôi đạt đến cường độ chưa từng có.
Dưới tình huống này, lại lợi dụng cơ hội như vậy.
Tu vi của tôi đã đột phá rào cản cuối cùng, đạt đến cảnh giới Đạo Vương.
Chỉ là mấy ngày nay tôi hôn mê nên mới không nhận ra ngay mà thôi.
Tôi rất ngạc nhiên và vui mừng, cảm thấy trong cái rủi có cái may.
Tôi mới đột phá cấp Đạo Quân đỉnh phong được bao lâu chứ?
Tính từ ngày tôi hoàn dương cũng chỉ mới được vài tháng.
Nhưng chỉ trong vòng vài tháng, tôi đã từ Đạo Quân đỉnh phong đột phá bình cảnh, đạt đến cảnh giới Đạo Vương.
Với tu vi như vậy, tốc độ tu luyện như vậy.
Nhìn khắp thế hệ trẻ trong thiên hạ, e là không có nhiều người đạt được như vậy đâu đúng không?
Cho dù đang rất ngạc nhiên và vui mừng, tôi vẫn tiếp tục vận chuyển đạo khí.
Với sự vận chuyển không ngừng của đạo khí, tay chân và xương cốt tôi dần dần lấy lại được chút sức.
Càng quan trọng hơn là, với sự vận chuyển của đạo khí, vết thương trên người tôi sẽ hồi phục nhanh hơn.
Không biết đã mất bao lâu, tôi cảm thấy hình như cuối cùng mình cũng có thể cử động được cơ thể.
Tôi ngừng vận chuyển công pháp, bắt đầu điều khiển cơ thể, muốn ngồi dậy nghỉ một chút.
Lúc nào cũng nằm trên giường thế này thật sự rất khó chịu.
Tôi cử động cơ thể vài lần và nhận thấy cơ bắp của mình mỗi khi dùng lực đều truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách.
Rõ ràng, cơ bắp tôi đã bị thương nặng, trong vòng mười ngày nửa tháng chắc chắn không thể phục hồi được.