Nhưng tôi lại cắn răng, không ngừng vận động cơ thể.
Tôi liên tục thở hổn hển, có vẻ rất vất vả.
Có lẽ tôi đã tạo ra tiếng động trong hang động, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Ngay sau đó, tôi thấy một người đàn ông bước vào.
Người đàn ông có làn da trắng, vẻ mặt lạnh lùng.
Đó không phải ai khác mà chính là Phong Tuyết Hàn, lão Phong.
Lão Phong vừa bước vào hang động đã nhìn thấy tôi đang cử động cơ thể.
Một người đã hôn mê thời gian lâu như tôi, nay lại đột nhiên cử động.
Điều này làm cho lão Phong có vẻ khá kinh ngạc, hai mắt mở lớn, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
“Lão, lão Đinh!”
Nói rồi vội vàng chạy tới.
Ngay sau đó, cậu ấy đỡ tôi dậy và kích động nói:
“Cuối cùng thì cậu mịa nó cũng tỉnh rồi, cậu có biết chúng tôi đều lo lắng muốn chết rồi không!”
Có thể khiến người luôn làm mặt lạnh như lão Phong phấn khích như vậy đúng là không có mấy khi.
Lúc này nhìn thấy tôi tỉnh xem như một cái.
Tôi cố nặn ra một nụ cười, sau đó nói bằng giọng khàn khàn yếu ớt:
“Tôi, không phải tôi đã tỉnh rồi sao?”
“Tỉnh là tốt, tỉnh là tốt!” Lão Phong kích động nói.
Ngay sau đó, cậu ấy hét lên với bên ngoài hang động:
"Dương Tuyết, Dương Tuyết, lão Đinh tỉnh rồi, lão Đinh tỉnh rồi..."
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của lão Phong, tôi hỏi cậu ấy:
“Lão Phong, tôi hôn mê, tôi hôn mê bao lâu rồi…”
Vừa nói, lão Phong vừa để tôi dựa vào vách đá.
Lão Phong nở một nụ cười khổ, sau đó nói với tôi:
"Cậu đã hôn mê chín ngày chín đêm, chúng ta cũng bị vây ở trong núi này chín ngày chín đêm..."
******
"Cái gì? Bị vây chín ngày chín đêm?"
Nghe nói mình hôn mê chín ngày chín đêm thì còn có thể chấp nhận được.
Dù sao cũng là sự phản phệ đối với sức mạnh của tiền bối, tôi không hôn mê một hay hai năm đã đáng mừng lắm rồi.
Dĩ nhiên cũng có thể sẽ bị phản phệ đến chết.
Tôi lại cảm thấy khả năng này không quá cao, theo tôi nghĩ, tiền bối sẽ không cho phép tôi chết.
Tất nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của tôi.
Chỉ là khi nghe tin chúng tôi bị vây chín ngày chín đêm, tôi có chút không thể tin được.
Tôi nhớ rõ khoảnh khắc trước khi hôn mê, không phải người của Hồ tộc tới rồi sao?
Hơn nữa, yêu nữ Lâu Nguyệt đã bị đánh bại, làm sao bây giờ chúng tôi vẫn còn bị vây lại?
Lòng tôi nghĩ như vậy, trong lúc đó lão Phong lại gật đầu, nhấn mạnh.
“Đúng vậy, chúng ta đã bị bao vây chín ngày chín đêm.
Bây giờ, chúng ta đang trốn trong một hang động bí mật."
Lão Phong vừa dứt lời, lại có một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Ngay sau đó, tôi thấy mọi người lần lượt xuất hiện.
Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh, Tống Sơn Hà, Ngô Hưng Long, Hồ Mỹ, Thiên Cơ Tử và một số người lạ khác.
Tất cả họ sau khi bước vào hang động đều vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
Sau đó chạy về phía tôi và vui vẻ gọi tên tôi:
“Đinh Phàm!”
“Anh Đinh!”
“Chú Đinh…”
“Xuất mã…”
“…”
Tôi thấy họ đều ổn, trong lòng tôi cũng cảm thấy thật hạnh phúc.
Tôi khẽ gật đầu:
“Mọi người, mấy ngày này đã làm phiền mọi người rồi!”
Vừa dứt lời, Ngô Hưng Long đã nói:
“Anh Đinh, nếu lúc trước không nhờ anh dùng sức của một người giết hết đám yêu thú đó thì chúng tôi đều đã trở thành một xác chết rồi!”
“Chú Đinh, chuyện nhỏ này không sao cả.
Nếu thực sự muốn cảm ơn, vậy sau khi rời khỏi đây hãy đãi chúng tôi một bữa thịnh soạn đi!"
Từ Lâm Tĩnh vui vẻ nói.
Dương Tuyết cũng gật đầu:
“Đúng rồi, anh tỉnh lại thì tốt rồi!”
Khi nói chuyện, đôi mắt của Dương Tuyết lại đỏ lên.
“…”
Những người còn lại cũng tiếp tục nói chuyện, họ đều cảm thấy vui mừng khi tôi tỉnh lại.
Lúc này, một người đàn ông trung niên xa lạ nói:
“Thể chất của xuất mã thực sự vượt xa người thường, không nghĩ tới sau khi chịu sự phản phệ nghiêm trọng như vậy.
Cậu không những không có việc gì, mà còn tỉnh dậy chỉ sau chín ngày!"
"Đúng vậy! Xuất mã do Thánh Mẫu tuyển chọn đúng là khác với người thường."
“Đúng vậy đúng vậy, người bình thường sao có thể so được với đệ tử xuất mã của Hồ tộc chúng ta?”
Một số gương mặt xa lạ lên tiếng, tôi vừa nhìn đã biết.
Những người này chính là những hồ ly đã tu luyện thành Hồ tiên, lúc đó chính là bọn họ đã xuất hiện đánh bại Lâu Nguyệt.
Tôi mỉm cười nhẹ, sau đó cố gắng chắp tay với họ:
“Không biết tôi nên xưng hô với mọi người như thế nào?”
Tôi vừa dứt lời, người đàn ông trung niên có râu mới phản ứng lại.
“Ồ, tôi quên giới thiệu.
Lão Hồ là Hồ Kim thủ lĩnh của nhóm hồ ly ở núi Phương Thốn. Đây là em hai tôi, Hồ Mộc, em ba tôi, Hồ Thủy, em tư tôi, Hồ Hỏa và em năm tôi, Hồ Thổ."
Nghe đến đây, tôi ngẩn người một lúc.
Hay thật, tên của anh em nhà này thực sự rất dễ nhớ: kim mộc thủy hỏa thổ!
Nhưng tôi cũng không nói nhiều, tiếp tục chắp tay gọi một tiếng: “Tiền bối.”
Sau khi chào hỏi mọi người, tôi lại nói:
"Tôi vừa nghe lão Phong nói chúng ta bị vây ở đây đã chín ngày, chuyện gì xảy ra vậy?"
Lời vừa dứt, trên mặt mọi người đều lộ ra một tia buồn bã.
Sau đó lại nghe thấy Tống Sơn Hà nhịn không được nói:
“Mịa nó chứ, cái lũ yêu đạo đó không biết đã sử dụng cách gì.
Mà có thể truy đuổi chúng ta, sau đó còn chặn lại con đường mà chúng ta dùng để quay trở lại thành phố.
Bây giờ chúng ta đang bị mắc kẹt trong một khu vực nhất định.
Một khi rời đi thì sẽ lại lập tức bị truy đuổi."
Nghe đến đây, tôi khẽ giật mình.
Nhưng Hồ Kim, thủ lĩnh núi Phương Thốn bên cạnh lúc này lại quát lên:
“Không chỉ vậy, chúng tôi cũng từng thử liên lạc với núi Hồ.