Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1717

Chương 1717 Chương 1717

Bây giờ ngay cả Hồ Mẫu cũng không cách nào biết được chúng ta đang trốn ở đây."

Tôi vô thức cau mày, chúng tôi bị bao vây, còn mất liên lạc với thế giới bên ngoài?

Mọi người thấy tôi cau mày, Dương Tuyết bên cạnh lại lên tiếng:

“Nhưng anh cũng không cần lo lắng, chúng vẫn chưa tìm thấy chúng ta, hiện tại chúng ta tương đối an toàn!”

Tôi khẽ gật đầu, vẫn an toàn thì tốt.

Chỉ cần mọi người đều ổn thì cuối cùng cũng sẽ tìm được cách trốn thoát.

Tiếp theo, tôi hỏi mọi người vài câu về tình hình hiện tại.

Được biết yêu nữ Lâu Nguyệt cũng không chết mà trở thành tù binh của chúng tôi.

Ả hiện đang bị giam giữ, chuẩn bị đưa ra ngoài để giao cho Đạo Minh.

Hiện tại mà nói, tình hình có vẻ vẫn còn khá “lạc quan”.

Mọi người thấy tôi vẫn còn khá yếu, sau khi trò chuyện với tôi một lúc thì rời đi để không làm phiền tôi nghỉ ngơi.

Sau khi tạm biệt mọi người, tôi cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.

Vậy nên tôi nằm xuống và ngủ tiếp…

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều.

Cơ thể cũng đã hồi phục hơn trước, bây giờ tôi đã có thể tự ngồi dậy được.

Mặc dù cơ bắp của tôi vẫn còn rất đau, nhưng tôi vẫn có thể điều khiển cơ thể đi lại được.

Tôi bám vào vách tường, sau đó từng bước rời khỏi hang động.

Vừa tới cửa đã gặp Từ Lâm Tĩnh.

Từ Lâm Tĩnh nhìn thấy tôi thì vội vàng chạy tới.

“Chú Đinh, chú tỉnh rồi!

Giấc ngủ này của chú thật lâu, lại ngủ thêm một ngày."

Tôi hơi xấu hổ, chỉ nói mình muốn ra ngoài phơi nắng.

Từ Lâm Tĩnh cũng không nói gì, đỡ tôi rời khỏi hang động.

Khi bước ra khỏi hang, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mặt tôi.

Tôi che mắt lại rồi từ từ nhìn rõ xung quanh.

Phát hiện vị trí của mình nằm ở lưng chừng núi.

Trước động có một khoảng đất trống, nhưng không lớn, ước chừng hai mươi mét vuông.

Sau đó xung quanh chính là cây xanh tươi tốt, có một số hồ ly đang nằm ngủ trên mặt đất.

Còn đám người lão Phong và Dương Tuyết thì không có ở đây.

Tôi hỏi họ đi đâu rồi, kết quả vừa hỏi mới được biết.

Mọi người đều đã ra ngoài tìm thức ăn, rốt cuộc bị mắc kẹt ở đây, tất cả mọi người, bao gồm cả nhóm Hồ tộc đều cần thức ăn.

Tôi gật đầu, sau đó cũng tìm một chỗ ngồi xuống.

Từ Lâm Tĩnh đã mang cho tôi món gì đó để ăn, chính là cháo thịt.

Sau khi ăn xong, tôi cảm thấy sức lực trong cơ thể đã hồi phục lại rất nhiều.

Tôi ngồi xếp bằng, bắt đầu ngồi thiền và hít thở.

Không thể không nói, linh khí ở trong rừng phong phú hơn ở thành phố rất nhiều.

Hiệu quả tu luyện ở đây tốt hơn ở thành phố từ hai đến ba phần.

Nhưng khi tôi đang tu luyện, Từ Lâm Tĩnh đột nhiên chú ý thấy cường độ đạo khí của tôi.

Cô ấy ngây người tại chỗ và nói:

“Chú, chú Đinh, chú đột phá rồi à?”

Nghe Từ Lâm Tĩnh nói, tôi cũng không mở mắt mà chỉ hờ hững đáp.

“Ừm, Đạo Vương!”

Vừa dứt lời, Từ Lâm Tĩnh bỗng nhiên mắng một câu:

“Chết tiệt, chú đúng là đồ biến thái mà!”

Tôi đệt!

Tôi suýt bị lời của Từ Lâm Tĩnh làm cho sặc chết, “đồ biến thái" là ý gì chứ?

"Từ Lâm Tĩnh, cô có thể nói chuyện lịch sự hơn được không? Cô nói biến thái là có ý gì?"

Từ Lâm Tĩnh đứng yên đó, trợn mắt nhìn tôi.

“Chú không phải là đồ biến thái à?

Chúng tôi mệt sống mệt chết vẫn đều không thể đột phá, chú thì hay rồi.

Đánh một trận ở thung lũng Hắc Ám, trở về ngủ vài ngày.

Sau đó chú đã đột phá, không phải là biến thái thì là gì?

Đồ biến thái, đồ biến thái…” 

Tôi cạn lời một lúc, nhưng tôi cũng không hề tức giận.

Trong suy nghĩ của tôi, đây mới đúng là Từ Lâm Tĩnh.

May mà tôi không để ý đến cô ấy, tiếp tục ngồi thiền vận công.

Không chỉ có thể giúp nâng cao tu vi hiện tại của tôi, mà còn có thể giúp tôi hồi phục sớm hơn...

*******

Trước kia ở nhà hầu như ngày nào tôi cũng bớt chút thời gian để tập hít thở.

Đây là một bài học cần thiết của người tu luyện, nếu không tích lũy linh lực thì sẽ không có khả năng đột phá.

Nhưng ở nhà, trong thành phố.

Hiệu quả tập hít thở thực sự kém hơn ở ngọn núi lớn này rất nhiều.

Bây giờ vận chuyển một Đại Chu Thiên sẽ nhận được nhiều linh lực hơn so với việc vận chuyển hai Đại Chu Thiên trong thành phố.

Khó trách những tông môn đó lại thích thành lập môn phái của mình ở trong núi già như vậy.

Nhắm mắt lại hít thở. Sau khoảng hai giờ,

Tôi mở mắt, cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng hơn rất nhiều.

Mà Từ Lâm Tĩnh ngồi bên cạnh tôi vẫn còn đang vận công.

Tôi không làm phiền cô ấy, tự mình đi vài vòng xung quanh.

Một con Hồ tiên bên cạnh đã nói với tôi rằng mặc dù chúng tôi vẫn chưa bị phát hiện.

Nhưng cũng không phải an toàn tuyệt đối, bởi vì thỉnh thoảng chúng tôi vẫn có thể phát hiện ra dấu vết của nhóm yêu đạo Mắt Quỷ.

Bọn chúng đã tìm kiếm khắp các dãy núi chỉ để tìm được chúng tôi.

Nói tôi đừng bao giờ rời khỏi đây, càng không thể đi quá xa.

Tôi gật đầu, dĩ nhiên hiểu rõ điều này.

Tôi không muốn chết, càng không muốn đối đầu trực diện với những tên yêu đạo đó thêm lần nữa.

Vì vậy, tôi di chuyển rất hạn chế, chỉ hoạt động trong phạm vi hai đến ba trăm mét.

Tôi phát hiện nơi này chỉ là một khu rừng nguyên sinh, không có gì kỳ lạ cả.

Vậy nên tôi định quay về, nhưng lúc này tôi lại loáng thoáng nghe thấy tiếng nước.

Tôi nhìn xuống, thấy phía dưới cách đây không xa có một con suối nhỏ.

Nhìn thấy dòng nước trong vắt, tôi lập tức muốn đi tắm rửa một chút.

Ở trên núi nhiều ngày như vậy, cả người tôi đã sớm trở nên vô cùng bẩn thỉu.

Bình Luận (0)
Comment