Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1719

Chương 1719 Chương 1719

Cho nên tôi chỉ có thể ẩn núp trước, sau khi nhìn rõ xem người đó có phải là địch hay không rồi tính tiếp.

Tôi nhìn quanh, nhưng không tìm được chỗ trốn tốt.

Cuối cùng, tôi chợt nảy ra một ý tưởng, sau đó lập tức ẩn mình dưới những chiếc lá khô.

Trong rừng núi già này, lá khô thường chất thành đống rất sâu.

Để giấu một người thì gần như không có vấn đề gì.

Sau khi chọn được một vị trí tốt, tôi nhanh chóng dùng lá khô đắp lên người mình.

Nín thở và đợi những người đó đến gần.

Sau khi ẩn nấp xong, chưa đầy một phút.

Vài bóng người lần lượt xuất hiện, tôi xuyên qua những khe hở của đống lá khô nhìn ra.

Phát hiện ra những người này đều là yêu đạo của tà giáo Mắt Quỷ, bởi vì chúng đều mặc áo choàng của tà giáo Mắt Quỷ.

Hơn nữa trong số những người này, có một người đặc biệt bắt mắt.

Người đó không phải ai khác mà chính là người quen cũ của tôi, Trương Tử Đào...

*****

Quả nhiên đúng như lời của đám người Từ Lâm Tĩnh nói, khu vực xung quanh đây có dấu vết của tà giáo Mắt Quỷ.

Nếu như tôi không ẩn nấp thì bây giờ chắc đã bị lộ rồi.

Tôi đã che chắn lại hơi thở của mình, hơn nữa trên người còn mang theo bùa bế khí.

Tôi không sợ đối phương sẽ cảm nhận được hơi thở của tôi, trừ khi chúng phát hiện ra tôi.

Tôi lặng lẽ nằm ở một bên nhìn Trương Tử Đạo và năm tên yêu đạo khác.

Ngoài Trương Tử Đào, bên cạnh gã còn có ba người đàn ông và một người phụ nữ, tất cả đều có vẻ ngoài độ tuổi trung niên.

Những người này liếc nhìn xung quanh, sau đó tôi nghe thấy người phụ nữ trung niên nói:

"Thiếu chủ, chính là nơi này. Mức độ linh khí ở đây nồng đậm hơn bình thường."

"Thiếu chủ ngài xem, bờ suối nơi này có vết nước, nhất định đã có người tới!"

Một tên yêu đạo khác lên tiếng.

Trương Tử Đào liếc nhìn sang, vẻ mặt lạnh lùng:

“Mịa nó, đã tìm suốt mười một ngày trong ngọn núi này.

Thế mà vẫn chưa thể tìm thấy bọn chúng.

Còn Nguyệt Nhi của tôi cũng không biết đã bị bọn chúng làm gì rồi!"

Trương Tử Đào siết chặt tay, nói một cách vô cùng khó chịu.

Một trong những tên yêu đạo khàn giọng trả lời:

“Thiếu chủ yên tâm, hồn đèn của Lâu Nguyệt đại nhân vẫn chưa tắt, cô ấy hẳn là vẫn ổn.

Huống chi theo như tin tức mà Lâu Nguyệt đại nhân gửi cho chúng ta, hiện tại cô ấy chắc chắn đang bị nhốt trong một hang động nào đó.

Vào hai ngày trước, Lâu Nguyệt đại nhân đã gửi đến một tin tức, nói.

Tên đạo sĩ giết chết hàng trăm yêu thú của chúng ta đã tỉnh lại rồi..."

Nghe đến đây, tim tôi lập tức đập mạnh một tiếng.

Lâu Nguyệt không phải đã bị phong bế tu vi rồi sao? Tại sao ả vẫn còn có thể liên lạc được với đám yêu đạo này?

Hơn nữa, khó trách mọi người không thể chạy thoát, hóa ra ả Lâu Nguyệt này đã dùng cách nào đó để bí mật liên lạc với những tên yêu đạo này.

Khi quay lại, tôi nhất định sẽ mang theo tin tức này về.

Tôi nghĩ thầm như vậy, nhưng Trương Tử Đào lại trở nên tức giận:

“Tên Đinh Phàm chết tiệt, sư phụ của gã không phải chỉ là chủ của một cửa tiệm tang lễ thôi sao?

Thế mà để lại cho gã nhiều công pháp lợi hại như vậy, có thể giết hàng trăm con yêu thú của chúng ta.

Tốt nhất gã đừng rơi vào tay tôi, nếu không tôi nhất định sẽ tự tay xẻo thịt gã!"

“Thiếu chủ yên tâm, chúng tôi đang không ngừng thu hẹp phạm vi bao vây.

Bây giờ chỉ còn lại khu vực trong phạm vi hai mươi mét xung quanh, bọn chúng chắc hẳn đang ẩn náu ở đâu đó trong núi!"

Một tên yêu đạo khác nói.

Trương Tử Đào khẽ gật đầu:

“Ừm, nếu đã có người tới đây, nghĩa là bọn chúng chắc hẳn đang ở gần đây.

Chúng ta đi xung quanh tìm xem! Nhất định phải cứu được Lâu Nguyệt ra ngoài!"

“Vâng!"

Bốn tên yêu đạo đáp lại.

Sau đó tất cả bọn chúng bỏ đi theo một hướng khác.

Nhưng tôi lại không lập tức bò ra khỏi đống lá khô này.

Ngược lại trốn ở đây mà yên lặng chờ đợi, thứ nhất là để xác nhận xem đối phương có đi xa chưa rồi mới tính.

Thứ hai là để cẩn thận suy tính từng bước.

Trong trường hợp bị đối phương giết ngược, mọi chuyện sẽ lập tức kết thúc.

Đến lúc đó, tôi sẽ không phải là người duy nhất bị lộ.

Rất có thể sẽ liên lụy đến mọi người trong hang động, bản thân tôi cũng sẽ trở thành kẻ có tội.

Nhưng cách làm của tôi đã chính xác, nửa tiếng sau, Trương Tử Đào và những người đó quay lại.

Đám người Trương Tử Đào nhìn xung quanh, đồng thời ra lệnh cho hai tên yêu đạo khác:

“Lên cây nhìn xem!”

“Vâng!"

Nói xong, hai tên yêu đạo lập tức trèo lên cây để tìm kiếm.

Lòng tôi vẫn còn sợ hãi, may mắn là mình không ra ngoài, để lại cho mình một đường sống, nếu không thì chắc tôi đã chỉ bị chơi chết rồi.

“Thất Hoa cô cô, bà chắc chắn có người ở quanh đây à?”

Trương Tử Đào có chút không hài lòng nói với người phụ nữ trung niên bên cạnh.

Vẻ mặt người phụ nữ hơi xấu hổ:

“Thiếu chủ, có lẽ, có lẽ tôi cảm nhận sai rồi.”

"Hừ! Cảm nhận sai à? Thế mà bà lại bắt chúng tôi đợi ở đây nửa tiếng đồng hồ một cách vô ích!"

Trương Tử Đào nói một cách vô cùng khó chịu.

Người phụ nữ trung niên chỉ có thể rối rít xin lỗi, mặc dù tu vi của bà ta cao hơn Trương Tử Đào.

Nhưng gã là con nuôi của phó giáo chủ, không phải là người mà bà ta có thể chọc được.

Một vài tên yêu đạo lục soát khu vực xung quanh, thậm chí còn đi qua đi lại trước mặt tôi.

Không ai tìm thấy tôi đang trốn dưới đống lá khô, cuối cùng không thu hoạch được gì, chỉ có thể mất hứng rời đi.

Bình Luận (0)
Comment