Tôi liền gật đầu, Hồ Kim liền nói với Hồ tộc ở phía sau: “Đi, chúng ta đi hướng Tây Nam!”
Lời nói vừa dứt, toàn bộ Hồ tộc đã lần lượt rời khỏi nơi này.
Mà mười mấy người chúng tôi, cũng liếc nhìn nhau, lập tức rời đi.
Trước khi đi, tôi liền đi tới trước mặt Thiên Cơ Tử, hướng về phía anh ta hỏi một câu: “Thiên Cơ Tử, lần này chúng ta rời đi, có an toàn không?”
Thiên Cơ Tử một tay cầm gậy gỗ dò đường, mỉm cười.
Một tay khác đột nhiên đưa ra trước mặt tôi, tôi phát hiện trong tay anh ta có 3 chiếc lá nhỏ.
Tôi nhìn mấy chiếc lá cây, có chút không hiểu rõ, không biết anh ta cho tôi xem thứ này là có ý gì.
Tôi có chút nghi hoặc mà nhìn anh ta.
Thiên Cơ Tử lập tức mở miệng nói: “Quẻ này là quẻ thứ bốn mươi sáu trong sáu mươi tư quẻ, là quẻ thăng.
Có ba quẻ chính là quẻ Tốn, quẻ tượng là phong .
Số dương là ba, quẻ khách là quẻ Côn.
Quẻ hình là địa, số dương là không.
Trong âm có dương, gặp thời điểm đúng lúc phải chủ động.
Bây giờ, gió đã nổi, mưa đã rơi xuống đất, che kín cả trời đất, đảo khách thành chủ.
Tây Nam là chính khôn, khôn là đất. Thiên thời thay đổi, âm dương đổi chủ.
Chuyến đi Tây Nam lần này, chúng ta sẽ gặp dữ hóa lành, nhất định sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Thiên Cơ Tử nói liên tiếp nhiều thứ như vậy, nhưng kết quả tôi ngoại trừ nghe hiểu rằng có quẻ thăng ra, còn lại một câu cũng không nghe hiểu gì cả.
Trong lòng dường như có một loại khó chịu, nan đề tôi hỏi anh bây giờ anh lại đưa cho tôi?
Nhưng vừa nhìn thấy ba chiếc lá trong tay đối phương, trong lòng tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm trở lại.
Lúc trước Độc tiền bối cũng đã từng nói qua, nếu như quẻ thuật đạt đến một trình độ nhất định.
Đồng tiền, mai rùa hay cái gì cũng đều không cần thiết.
Bởi vì khi đã đạt đến loại trình độ đó, bạn có thể hái lá để tạo thành quẻ và xòe tay để tính càn khôn.
Tên Thiên Cơ Tử trước mặt này, e rằng anh ta cũng đã đạt đến loại trình độ đó rồi.
Trong lòng mặc dù có chút rung động, hơn nữa cũng không nghe hiểu.
Nhưng câu cuối cùng của anh ta, tôi nghe hiểu được.
Chúng tôi sẽ gặp dữ hóa lành, nhất định sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Vì vậy tôi liên tục cười nói: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi! Chúng ta hãy nhanh chóng đi thôi!”
Thiên Cơ Tử gật đầu, sau đó liền đi cùng chúng tôi, tất cả mọi người bắt đầu chạy trốn về hướng Tây Nam.
Mưa to rơi tầm tã, mặc dù đường không dễ đi.
Nhưng nó cũng là ưu điểm, chính là giúp chúng tôi che giấu khí tức, đồng thời che dấu hành tung của chúng tôi.
Trong màn đêm tăm tối chúng tôi không ngừng chạy về phía trước, chạy mãi cho đến một hẻm núi, cả đám người liền dừng lại.
Lúc này, Hồ Mộc liền nói với mọi người: “Ở đây. Phương hướng này có một cái cửa ngõ.”
Nhưng ở đây, lại có yêu đạo Mắt Quỷ trấn giữ.
Nếu chúng tôi cứ tự tiện đi qua, nhất định sẽ bị phát hiện.
Đến lúc đó nếu như bị bắt được, liền không cách nào có thể thoát thân.
Những người khác thấy vậy đều cau mày, nhìn về phía hẻm núi này mà âm thầm đánh giá.
Quả nhiên phát hiện một bóng người đang di chuyển ở lối vào hẻm núi, rõ ràng là có yêu đạo đang canh giữ.
Thiên Cơ Tử lại tiện tay bắt một cái, lại xuất hiện ba chiếc lá cây ở trong tay.
Tính toán một lúc, tay trái bấm đốt ngón tay chỉ trong tầm 2 đến 3 giây, sau đó liền mở miệng nói: “Bên trên Chấn phía dưới Khôn: quẻ Dự.
Quẻ Dự cho thấy, trên mặt đất sẽ xuất hiện sấm sét, chấn động hàng trăm dặm, kinh thiên động địa.
Nhưng lại có dấu hiệu của sự sống mới, mưa xuân và sấm sét.
Khi chúng ta gặp tai họa, quẻ này mang ý nghĩa có sự sống mới được sinh ra.
Chỉ chờ một tia sấm sét vang lên, liền có thể vượt qua tai kiếp.
Thiên Cơ Tử lại giống như một đứa trẻ lảm nhảm mà nói không ngừng nghỉ, nhóm tu sĩ trong Đạo môn chúng tôi còn đỡ.
Chứ nhóm Hồ tộc kia, nghe xong chỉ thấy vẻ mặt thẫn thờ, trên Chấn dưới Khôn là cái gì chứ, chính là hoàn toàn không hiểu thấu điều gì.
Nhưng một câu cuối cùng vẫn là nghe hiểu được, chỉ chờ một tia sấm sét vang lên.
Trong rừng lúc này đang mưa giông dữ dội lúc nào cũng có sấm sét, vậy thì bao giờ mới được tính là có một tia sấm sét vang lên.
Cả khu rừng đều vang lên tiếng đùng đoàng, không biết là đã vang lên biết bao nhiêu lần rồi.
Hồ Hỏa lại đi lên phía trước hỏi: “Một tia sấm sét vang lên là tia sấm sét nào vang lên? Ở chỗ này đã vang lên bao nhiêu lần rồi?”
Thiên Cơ Tử lại không trả lời, giống như không để ý tới lời nói của Hồ Hỏa, điều này làm Hồ Hỏa cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng không tiện tức giận.
Kết quả, tất cả mọi người ở đây đều lẳng lặng chờ đợi, lặng lẽ nhìn Thiên Cơ Tử.
Khoảng hơn năm phút sau, chỉ nghe thấy một thanh âm “đùng” vang lên.
Tia sét này vô cùng lớn, lớn đến mức vang vọng khắp cả khu rừng.
Hơn nữa, phương hướng đánh xuống của nó lại ngay trước cửa hẻm núi.
Tia sấm sét kia vừa đánh xuống, đã trực tiếp làm nổ tung chốt trạm.
Tại nơi tia sét kia vừa đánh xuống, chúng tôi còn có thể thấy rõ từng chùm tia sáng đang lóe lên.
Vốn dĩ chốt trạm ở phía trước hẻm núi đang có vài tên yêu đạo đi lại tuần tra, trong nháy mắt đã bị tia sét đánh gục ngã xuống đất.......
Thiên Cơ Tử thấy vậy, ngay lập tức mở miệng nói: “Ngay lúc này!”
Đám người nghe xong câu nói này, không một chút do dự, nhanh chóng lao về phía trước.
Kết quả khi chúng tôi đi đến phía trước chốt trạm ở hẻm núi, thì phát hiện mấy thi thể đã cháy đen ngòm nằm ở phía trước lối ra vào hẻm núi, cùng với một vài tên yêu đạo đang bị trọng thương.