Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1722

Chương 1722 Chương 1722

Mà lão Phong cùng những người khác, cũng quan tâm tới sức khỏe của tôi.

Cậu ấy nói tôi vừa mới tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể hồi phục thế nào rồi.

Mà lúc này tôi mới phát hiện ra, tình trạng của cơ thể tôi, so với lúc trước dường như đã cải thiện hơn rất nhiều.

Sự đau nhức trong cơ thể tôi gần như đã biến mất.

Nghĩ tới, điều này có lẽ liên quan tới linh lực mà viên đá màu xanh lục kia phát ra.

Tôi cử động gân cốt một chút, nói không có chuyện gì.

Kết quả khi tôi nói xong thì những người khác đều nhìn tôi giống như nhìn quái vật, nói rằng tôi đã nhận lấy phản phệ rất nghiêm trọng.

Hiện tại lại có thể tung tăng nhảy nhót, quả thực đúng là biến thái.

Tôi: “......”

Sau đó, toàn bộ người trong hang động đều trở nên bận rộn.

Tất cả bọn họ đều đang nghiên cứu địa hình và con đường chạy thoát về phía Tây Nam.

Cùng với việc sau khi gặp nguy hiểm, làm sao phân bổ quân số để chống cự và chạy trốn v..v.

Đối với chúng tôi, điều quan trọng nhất bây giờ là bổ sung năng lượng và chuẩn bị tốt lương thực mang theo.

Phải biết là nơi này nằm sâu trong rừng già, cho dù không có người ngăn cản.

Muốn rời đi từ chỗ này, e rằng không mất ít nhất 10 ngày hoặc nửa tháng thì cũng đều rất khó để thoát ra ngoài.

Hiện tại còn có yêu đạo Mắt Quỷ ở ngay bên cạnh, vì vậy muốn rời khỏi nơi này, nhất định sẽ gặp một phen trắc trở.

Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, trong nháy mắt đã tới buổi tối.

Nhưng tối nay trăng rất sáng, mây cũng rất ít, có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao.

Rất nhiều Hồ tiên trong Hồ tộc đều khinh thường Lương Văn Sinh, bọn họ đều tin trời sẽ không có mưa trong tình trạng thời tiết thế này.

Còn cười nhạo anh ta mà là Thiên Cơ Tử gì chứ, tất cả đều là rắm chó.

Mà Thiên Cơ Tử cũng chả thèm để ý, anh ta chỉ đứng ở cửa hang không nhúc nhích, chỉ nhìn lên bầu trời.

Ngón tay đang không ngừng chuyển động và tính toán, chúng tôi cũng đã chuẩn bị khi trời mưa thì sẽ chạy trốn.

Nhưng sắc trời một chút cũng không thay đổi, làm sao mà chạy trốn đây?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy giờ Tý cũng sắp đến rồi.

Nhưng sắc trời vẫn không thay đổi, thậm chí một chút gió cũng đều không có.

Hồ Hỏa có tính tình mạnh bạo nóng nảy nhất đã tiến về phía Thiên Cơ Tử mở miệng nói:

“Này? Bây giờ cũng đã đến giờ Tý rồi? Trận mưa lớn mà cậu nói đang ở đâu?”

Lương Văn Sinh không trả lời, vẫn chăm chú nhìn lên bầu trời.

“Không nói lời nào liền coi như không có chuyện gì à? Thiên Cơ Tử, tôi cảm thấy chỉ là cứt chó.”

Hồ Hỏa tức giận chửi mắng anh ta.

Nhưng vào ngay lúc này, Thiên Cơ Tử đang bấm đốt ngón tay bỗng đột nhiên dừng lại, thình lình mở miệng nói: “Tới rồi!”

Ai có thể ngờ rằng, anh ta vừa nói lời này, xung quanh bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua.

Ngay sau đó, liền thấy cây cối xung quanh, nhẹ nhàng lắc lư, phát ra âm thanh “vù vù vù....”

*****

Đột nhiên có một cơn gió nhẹ nổi lên, làm chúng tôi cảm thấy có một chút ớn lạnh.

Vừa nãy Hồ Hỏa còn đang mắng người, nhưng vừa nói xong, liền nổi lên một trận gió.

Điều này làm cho thủ lĩnh thứ tư của núi Phương Thốn cảm thấy có chút mất mặt.

Hơn nữa, còn là ngay trước mặt của rất nhiều thành viên trẻ tuổi của Hồ tộc, điều này khiến ông ấy có chút xấu hổ…

Nhưng ông ấy vẫn cố chấp cho rằng trời không thể mưa, bởi vì..... thời tiết như thế này, thật sự nhìn không ra một chút dấu hiệu nào dự báo trời sắp mưa.

Vì vậy Hồ Hỏa vẫn mạnh miệng nói: “Rắm chó gì vậy? Chỉ nổi lên có một chút gió? Bây giờ đã là giờ Tý rồi. Trận mưa mà cậu nói đâu?”

Vốn dĩ Thiên Cơ Tử vẫn luôn không để ý tới ông ấy, vẫn chỉ nhìn lên bầu trời.

Sau đó mở miệng nói: “Gió tới, không phải sắp mưa rồi sao?”

Kết quả là anh ta vừa nói ra lời này xong, cơn gió nhẹ đã trực tiếp biến thành một trận gió lớn.

Cơn gió nhất thời thổi đến làm cả rừng cây nổi lên từng tiếng “vù vù”, hơn nữa vốn dĩ là bầu trời đêm đang sáng ngời vì ánh trăng, lúc này lại bất ngờ xuất hiện từng đợt mây mù.

Thấy như vậy, tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt đứng lên, lộ ra vẻ kinh ngạc mà nhìn lên bầu trời.

Nhìn tình hình này, có vẻ như trời sắp mưa thật.

Hồ Hỏa nhìn thấy cảnh này, trên mặt bỗng co rúm.

Vừa rồi ông ấy đã trêu chọc lời nói của Thiên Cơ Tử, bây giờ trời thật sự sắp mưa, chỉ cảm thấy dường như mình vừa ăn phải một con chuột chết vậy, không nói lên lời nào.

Hơn nữa vào ngay thời khắc này, chỉ thấy Thiên Cơ Tử bỗng nhiên duỗi tay ra.

Một lần nữa mở miệng nói: “Gió thành, mưa tới.”

Thanh âm không lớn, nhưng cũng làm cho mỗi người ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Kết quả vừa nói ra lời này, một tia sấm sét đã hiện ra giữa bầu trời, đột nhiên từ trên trời đánh xuống.

“Đùng đoàng!”

Tia sét như xé ngang bầu trời, làm cả khu rừng như được chiếu sáng.

Ngay lập tức, liền nghe được tiếng “xoạt xoạt xoạt” vang lên.

Rõ ràng, đây là âm thanh của hạt mưa rơi xuống lá cây tạo nên.

Trong nháy mắt, mưa như trút nước rơi xuống chỗ chúng tôi.

Đây thật sự là một cơn mưa giông, nói tới liền tới, không có một chút dấu hiệu báo trước nào cả.

“Mưa xuống rồi.....”

“Thật sự có mưa rồi......”

“Tên loài người kia tính cũng thật là chuẩn....”

“......”

Một vài vị Hồ tiên lên tiếng.

Thời khắc này Hồ Hỏa, chỉ cảm thấy bị tát vào mặt, trong lòng cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Sắc mặt của Hồ Kim tối sầm lại, đi về phía tôi mà mở miệng nói: “Xuất mã, mưa xuống rồi. Chúng ta đi thôi!”

Bình Luận (0)
Comment