Hồ Hỏa này là người nóng tính nhất trong năm anh em ở núi Phương Thốn.
Hơn nữa ông ấy vừa nói ra lời nói này, Hồ Thổ cũng mở miệng nói:
“Anh tư nói không sai, tôi đồng ý!”
Nhưng anh cả Hồ Kim lại giơ tay lên, ngăn bọn họ lại.
Sau đó mở miệng nói với tôi:
“Xuất mã, cậu cảm thấy lúc này nên đưa ra quyết định như thế nào?”
Đột nhiên nghe thấy Hồ Kim lên tiếng hỏi, trong tiềm thức tôi cũng sửng sốt một chút.
Không nghĩ tới ông ấy sẽ hỏi ý kiến của tôi, kỳ thật theo ý kiến của tôi.
Tôi cũng khá tán thành với ý kiến giết ả Lâu Nguyệt này, dù sao cô ta cũng có thể liên hệ với đám yêu đạo đó.
Nếu như không giết cô ta, hơn chục mạng người của chúng tôi đều có khả năng bị vây giết.
So với mạng sống của mình với một yêu nữ, hiển nhiên giết Lâu Nguyệt càng có lợi hơn.
Nhưng ở một phương diện khác thì Thiên Cơ Tử, người danh chấn thiên hạ, được xưng tụng là biết hết tất cả mọi thứ.
Anh ta nói không được giết, nếu như giết rồi, có dẫn đến hậu quả gì không?
Trong lúc tôi im lặng, tất cả mọi người đều nhìn tôi.
Chỉ có Thiên Cơ Tử bỗng nhiên nói một câu:
Ban đêm nằm mơ nhiều, thần hồn dự cát hung.
Trang Chu hóa thành bướm, Lã Vọng Triệu Phi Hùng.
Đinh Phàm, nghe tôi đi, không sai đâu.”
Thiên Cơ Tử nói một cách nhẹ nhàng, vẻ mặt bình tĩnh.
Tôi nhíu nhíu mày, sau đó lập tức nói với Thiên Cơ Tử:
“Thiên Cơ Tử, anh có thể nói một chút. Vì sao không thể giết Lâu Nguyệt kia được không?”
Thiên Cơ Tử khẽ mỉm cười:
“Bởi vì số mệnh của cô ta chưa tận, cho nên giết không được.”
Chết tiệt, ngay giờ khắc này, tôi thật sự muốn tát chết anh ta.
Đây mà là lý do? Anh ta nói rõ nguyên nhân và hậu quả, chẳng lẽ không được sao?
Trong lòng tôi cực kỳ tức giận, nhưng trong tâm trí vẫn nghĩ.
Cảm thấy vẫn nên nghe theo Thiên Cơ Tử, trước hết không nói đến danh tiếng của anh ta.
Bản thân anh ta, đã là một tên vô cùng sợ chết.
Điểm này, đã được kiểm chứng ở thung lũng Hắc Ám.
Lúc ấy, giống như một dạng sợ hãi quá độ mà ngất đi.
Anh ta chắc chắn không muốn chết, Lâu Nguyệt là mối uy hiếp đến tính mạng của chúng tôi.
Anh ta sợ chết, nhất định sẽ là người đầu tiên đứng ra ủng hộ việc giết cô ta.
Nhưng Lương Văn Sinh lại phản đối kịch liệt như vậy, hành động này phải có lý do của nó.
Sau đó chính là Chu Dịch thuật số của Lương Văn Sinh, bản lĩnh này đã được toàn bộ Đạo môn công nhận.
Ở trong Đạo môn, có bao nhiêu đại lão? Lại có bao nhiêu người hiểu được Chu Dịch thuật số?
Nhưng vì cái gì, Lương Văn Sinh có thể kế thừa được danh hiệu Thiên Cơ Tử, mà những người khác lại không được?
Rõ ràng, tên này hẳn là có bản lĩnh của riêng mình.
Tuy rằng anh ta không nói rõ nguyên nhân, những suy xét tất cả yếu tố cộng lại làm tôi cảm thấy có thể tin tưởng Lương Văn Sinh một lần.
Vì vậy, tôi liền nói với Hồ Kim:
“Hồ Kim tiền bối, tôi nghĩ nên tin tưởng Thiên Cơ Tử một lần.”
Chúng ta không giết cô ta, nhưng có thể đánh ngất cô ta.
Đến lúc đó lại dùng bùa chú để phong ấn hồn phách của cô ta, lúc ấy cô ta cũng không thể làm được gì nữa.
Hơn nữa, yêu nữ này có địa vị cực cao trong tà giáo Mắt Quỷ.
Nếu như có thể mang cô ta trở về Đạo Minh, có khả năng sẽ moi được rất nhiều tin tức có ích.
Vậy nên, tôi đồng ý với cách nghĩ của Thiên Cơ Tử.
Cũng tin tưởng anh ta, tối nay khả năng trời sẽ mưa, đến lúc đó kế hoạch chạy trốn của chúng ta......”
Tuy rằng bầu trời lúc này đang nắng, không hề có dấu hiệu muốn mưa.
Nhưng Thiên Cơ Tử đã mở miệng nói, chắc là anh ta có bản lĩnh gì đó.....
Thiên Cơ Tử nghe tôi nói xong, hơi mỉm cười: “Cảm ơn Đinh đạo hữu đã tin tưởng tôi.”
Nói xong, Thiên Cơ Tử liền đi vào trong hang động.
Mà lúc này Hồ Kim cũng nhìn về phía Hồ Hỏa, phất phất tay với ông ấy:
“Đi thôi, cứ dựa theo ý kiến của xuất mã mà làm! Còn nữa, trói lại tay chân của cô ta.”
Hồ Hỏa cau mày, nhưng vẫn chắp tay nói: “Vâng, anh cả.”
Nói xong, liền mang theo Hồ Thổ cùng với hai tên thuộc hạ đi vào trong hang động.
Hồ Kim quay đầu lại, sau đó lại tiếp tục nói với chúng tôi:
“Nếu tên kia được gọi là Thiên Cơ Tử, vậy thì chúng ta sẽ thử tin tưởng cậu ta lần này. Mọi người hãy chuẩn bị một chút đi.”
Nhưng nếu như đêm nay không mưa, vậy thì lời nói của tên Thiên Cơ Tử kia, có lẽ cũng không đáng tin cậy.
Nói xong, Hồ Kim cũng xoay người đi vào trong hang động.
Một lúc sau, trong hang động liền truyền ra tiếng thét chói tai của Lâu Nguyệt.
“Làm cái gì! Các người muốn làm cái gì! Aaaa....”
Ngay lập tức, thanh âm của Lâu Nguyệt đột nhiên im lặng, chắc hẳn là bị hôn mê rồi.
Lúc này Từ Lâm Tĩnh cũng nói với mọi người:
“Mọi người xem hôm nay thế nào? Sao tôi lại không có cảm giác dường như tối nay trời sẽ không có mưa!”
“Sư muội, ngay cả sư phụ cũng đều ngưỡng mộ kỹ năng tính toán thần kỳ của Thiên Cơ Tử.
Lời anh ta nói, hẳn là sẽ không sai.” Tống Sơn Hà mở miệng.
“Nếu anh ta lợi hại như vậy, vì cớ gì lại trì hoãn không chịu dẫn chúng ta rời đi?” Lão Phong nghi hoặc mở miệng hỏi.
Những người còn lại đều im lặng, cảm thấy lời này dường như cũng có lý.
Nếu như anh ta lợi hại như vậy, vì sao không thể tính ra?
Còn bị người khác bắt lại? Sau đó để chúng tôi đi cứu?
Nhưng tôi cũng không đáp lại, chỉ bảo mọi người đừng suy nghĩ quá nhiều, tới đêm nay tất cả mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ.