Chuyến đi thung lũng Hắc Ám lần này, suýt chút nữa đã lấy mạng của tôi.
Hiện giờ cũng xem như trong họa có phúc, không những có được viên đá màu xanh lục, tu vi cũng được nâng cao.
Giờ phút này, cũng là lúc để kiểm chứng tu vi Đạo Vương của tôi.
Tôi rút ra kiếm Thái Nguyên và Linh đao.
Vận chuyển đạo khí, bắt đầu vận chuyển Hỏa Thiên Công.
Trong khoảnh khắc này, khí tức của Đạo Vương dâng trào.
Đạo khí màu đỏ sậm, không ngừng phóng ra ngoài.
Khí tức thô bạo, ngột ngạt, đáng sợ và áp lực tràn ra bốn phía, làm cho tất cả mọi người đều không khỏi ngạc nhiên mà hít vào một hơi.
Mà mấy người lão Phong, Dương Tuyết, Tống Sơn Hà, Ngô Hưng Long, Hồ Mỹ nhìn thấy tu vi của tôi như vậy.
Càng hiện ra sắc mặt kinh ngạc, vẻ mặt lộ rõ sự khó tin.
Bởi vì ngoài Từ Lâm Tĩnh ra, không một ai biết rằng tôi đã đột phá tới cảnh giới Đạo Vương.
Dương Tuyết ngạc nhiên, che miệng nói: “Đinh Phàm, Đinh Phàm đột phá!”
“Người này, làm sao lại đột phá rồi!” Lão Phong nhíu mày, cảm thấy khoảng cách tui vi đạo hạnh giữa chúng tôi càng ngày càng lớn.
Tống Sơn Hà nhìn thấy cảnh này trực tiếp trợn mắt cứng lưỡi, lúc trước ở trên núi Thương Quan bị tôi đánh bại, anh ta đã quyết định bế quan tu luyện.
Sau khi đạt đến cảnh giới Đạo Quân mới xuất quan, hy vọng lấy lại được mặt mũi của mình.
Kết quả phát hiện, hóa ra tu vi của tôi lúc đó đã đạt đến Đạo Quân đỉnh phong.
Mà hiện tại, càng kinh khủng hơn là tôi đã đột phá tới cảnh giới Đạo Vương rồi.
Lúc này, trong lòng anh ta dường như đã hết hy vọng.
Loại tư chất này, đừng nói anh ta, ngay cả đại sư huynh của phái Mao Sơn bọn họ, e rằng cũng đều không thể sánh kịp.
Không chỉ có Tống Sơn Hà có loại suy nghĩ như vậy, ngay cả Ngô Hưng Long, Hồ Mỹ và đám người còn lại đều lộ ra kinh ngạc, không nghĩ tới tư chất của tôi lại kinh khủng như vậy.
Hồ Mỹ càng được biết đến là tương lai của Hồ tộc, mang trong mình huyết thống Hỏa Hồ thuần chủng.
Kết quả so sánh với tốc độ tu luyện của tôi, dường như cũng chẳng hơn là bao.
Nhưng vào lúc mọi người đang kinh ngạc khiếp sợ, tôi đã vung kiếm tiến lên.
Những tên yêu đạo này, dưới sự tức giận của tôi, đều trở thành từng cỗ thi thể......
*****
Toàn thân tỏa ra ánh sáng đỏ sậm như máu, khí tức đè nén khuấy động xung quanh.
Cầm thanh kiếm Thái Nguyên trong tay, toàn thân tôi dường như đã hóa thành một tia chớp đỏ, trực tiếp lao vào giết chết kẻ địch.
Mặc dù những tên yêu đạo này, tên nào cũng đã đều mở ra Mắt Quỷ, bộ dáng nhìn qua cũng vô cùng lợi hại.
Nhưng hiện tại đối với tôi mà nói, thực sự cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Hơn nữa Hỏa Thiên Công còn có tính năng áp chế bọn chúng, Hồ Tam Gia ở phía xa còn gây sức ép lên bọn chúng.
Vì vậy, vào thời khắc này, chúng tôi dường như đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Không đợi lão Phong cùng những người khác kịp hành động, tôi đã ra tay với đám yêu đạo kia.
Vừa mới giao thủ, tôi liền nghe thấy một tiếng gầm nhẹ.
Trong khoảnh khắc đó, có một luồng ánh sáng đỏ bùng lên.
Ngay sau đó, một tiếng rên rỉ vang lên, một trong số bọn chúng đã bị kiếm của tôi chém chết ngay tại chỗ.
Nhìn thấy đối phương đã bị thương, tôi cũng không cứ như vậy mà bỏ qua cho đối phương.
Trở tay chính là một kiếm, trường kiếm theo sát phía sau lưng của đối phương, trực tiếp đâm tới.
Thân thể của tên kia đột nhiên run rẩy, ngay sau đó liền truyền đến từng đợt cảm giác đau nhói.
Tôi không chút ngần ngại mà vặn trường kiếm, làm cho vết thương càng trở nên trầm trọng hơn.
Tên yêu đạo kia “phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu, sắc mặt hung tợn nhìn chằm chằm vào tôi.
“Mày, mày dám, mày dám làm tổn thương tao.....”
Lời nói này vừa dứt, tôi liền đá tên kia một cái: “Hừ, ông đây còn muốn giết mày nữa cơ!”
Lời nói vừa dứt, tên yêu đạo kia đã bị tôi đá liên tục lùi về phía sau.
Chân đứng không vững, “bụp” một tiếng liền ngã xuống trên mặt đất.
Tên kia cố gắng giãy giụa, nhưng miệng vết thương trên eo không ngừng đổ máu, thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Đan điền cũng đã bị đâm thủng, căn bản không thể nào tiếp tục chiến đấu cùng tôi được nữa.
Kết quả sau khi vùng vẫy hai cái, liền tắt thở mà chết.
Một kiếm này đã đâm ra tất cả sự tức giận mà tôi đang kìm nén trong lòng.
Ngay sau đó, tôi bắt đầu tấn công những tên còn lại.
Mà những tên này, căn bản không phải là đối thủ của chúng tôi.
Vấn đề phát sinh tại thời điểm này, đã bị chúng tôi toàn lực áp chế.
Bọn chúng không chỉ thua kém chúng tôi về mặt số lượng, ngay cả tu vi, bọn chúng cũng bị năm anh em núi Phương Thốn áp chế.
Mà tôi, cũng là một mũi nhọn tấn công.
Về phần những Hồ tộc còn lại, càng không cần phải xông lên giúp đỡ.
Chỉ đứng ở chung quanh và lặng lẽ quan sát.
Giống như đang xem đánh nhau, nếu không chỉ cần một mình Hồ Tam Gia ra tay, liền có thể nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ.
Thời gian dần trôi qua, những tên yêu đạo còn lại cũng lần lượt bị tiêu diệt.
Khi tên yêu đạo cuối cùng ngã xuống, đã hét lên một tiếng: “Sức mạnh của Mắt Thánh, vĩnh viễn bất diệt.”
Lời này vừa nói xong, toàn bộ yêu đạo ở chỗ này, không một tên nào may mắn thoát khỏi cái chết.
Thi thể của bọn chúng đã nhanh chóng biến thành một đống xác khô.
Sau khi mười tên yêu đạo của tiểu đội này bị giết, tôi thu lại công pháp của mình, cũng thu lại trường kiếm.
Tôi đối với những xác khô này, không có bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí tôi còn không thèm nhìn.