Sau đó Hồ tộc và những người khác đã bắt đầu dọn dẹp những thi thể này.
Chủ yếu là vì để che giấu hành tung của chúng tôi, tránh cho một lần nữa gặp phải những rắc rối không cần thiết.
Chờ tôi đi tới chỗ đám của người Dương Tuyết và lão Phong, bọn họ đều nhìn tôi bằng một ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
Tôi thấy mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, thì khẽ mỉm cười: “Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?”
Kết quả là Dương Tuyết đã kinh ngạc mở miệng nói: “Đinh Phàm, anh vậy mà, vậy mà đột phá rồi?”
“Anh Đinh, tu vi của anh bây giờ, đã ngang bằng với đại sư huynh nhà tôi rồi. Nếu so với đám người trẻ tuổi đồng trang lứa, hẳn là có thể chen chân vào trong top 10.”
Ngô Hưng Long cũng mở miệng nói.
Hiển nhiên đối với một tán tu tự mình tu luyện như tôi mà nói, có thể đạt tới loại trình độ này, đúng là đáng kinh ngạc.
Biểu cảm của Tống Sơn Hà cũng rất kỳ quái, vốn dĩ anh ta muốn phân cao thấp một trận với tôi.
Hiện tại thì tốt rồi, không những cạnh tranh không nổi, mà khoảng cách cũng càng ngày càng lớn hơn, khiến anh ta hứng chịu một đả kích to lớn.
Nhưng tôi lại bình tĩnh mỉm cười và nói vài lời khiêm tốn.
Mặc dù tu vi của tôi có chút tăng lên, nhưng để gọi là “cường đại” thì vẫn còn một khoảng cách rất xa.
Cùng lúc đó, Hồ tộc đã xử lý xong toàn bộ thi thể của đám yêu đạo.
Đã đến lúc chúng tôi phải lên đường lần nữa.
Không hề nghỉ ngơi, chúng tôi tựa như ngựa không dừng chân mà tiếp tục chạy ra khỏi núi....
Bởi vì chúng tôi đã trốn ra khỏi phạm vi kiểm soát của thế lực Mắt Quỷ ở thung lũng Hắc Ám, nơi này đã được tính là vùng bên ngoài.
Huống chi bọn chúng cũng không hề biết phương hướng chạy trốn của chúng tôi, cho nên không cách nào toàn diện đuổi bắt chúng tôi.
Ở trong loại trường hợp này, tính từ lúc sau khi chúng tôi chạy thoát ra khỏi chốt trạm ở hẻm núi.
Đã liên tục chạy trốn suốt tám ngày, cuối cùng chúng tôi cũng thoát ra khỏi khu rừng già này và đi đến một thành phố có nhiều hoạt động của con người.
Sau khi chúng tôi leo lên một ngọn đồi, liền hướng tầm mắt nhìn ra xung quanh.
Ở nơi phía xa xa kia, có một vài kiến trúc được làm bằng bê tông cốt thép, dòng người đi lại đông đúc.
Hiển nhiên, chúng tôi đã trốn thoát ra khỏi khu rừng già, đi đến rìa thành phố.
Nhìn thấy điều này, mọi người đều vui mừng.
Đây đã là bao nhiêu ngày rồi? Tính từ lúc chúng tôi rời khỏi thung lũng Hắc Ám, đã trôi qua hai mươi ngày rồi nhỉ!
Cộng thêm thời gian chúng tôi tiến vào rừng núi, đi tìm kiếm thung lũng Hắc Ám.
Cũng đã hơn một tháng, trong thời gian một tháng này.
Chúng tôi gần như sắp quên mất mùi vị của cơm rồi, mỗi ngày dường như lúc nào cũng sống trong bầu không khí căng thẳng.
Càng trải qua vô số trận chiến, nguy hiểm trùng trùng, hôm nay cuối cùng cũng thoát khỏi khu rừng này rồi.
Tống Sơn Hà là người hưng phất nhất, cũng là người đầu tiên mở miệng nói: “Ha ha ha, cuối cùng chúng ta cũng đi ra ngoài rồi!”
“Đúng vậy anh Tống, cuối cùng chúng ta cũng đã thoát ra ngoài.
Chỉ cần mang những tình báo này về cho Đạo môn, nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành một cách xuất sắc.”
Ngô Hưng Long cũng kích động nói.
Dương Tuyết ở bên cạnh tôi, vào giờ phút này cũng nói với tôi: “Đinh Phàm, chúng ta an toàn rồi!”
Tôi mỉm cười, cũng gật đầu với bọn họ: “Đúng vậy! Chúng ta an toàn rồi. Những ngày này, thật sự là chịu đủ rồi!”
Vừa nói, tôi vừa gỡ một chiếc lá khô trên đầu Dương Tuyết xuống, khó kìm nén được sự vui sướng ở trong lòng.....
Lão Phong cũng lấy ra một điếu thuốc, tự châm lửa cho chính mình, sau khi hút một hơi liền đưa cho tôi.
Tôi cũng không nhiều lời, lặng lẽ mà hút một hơi thật sâu.
Mùi vị của nicotine lúc này khiến tôi hoàn toàn thả lỏng.
Nhiệm vụ lần này, có thể nói là tương đối gian khổ.
Nhưng vẫn may, nó đã hoàn thành rồi.
Lúc này, Hồ Tam Gia đã mang theo Hồ Ngũ Gia cũng chư vị trưởng lão của Hồ tộc đi tới.
Thấy Hồ Tam Gia đi tới, tôi vội vàng đưa thuốc lá cho lão Phong.
Sau đó mở miệng nói với mấy vị trưởng lão: “Tam Gia, Ngũ Gia, Lục Gia, Thất Nãi....”
Tôi liên tiếp chào hỏi, đồng thời hành lễ.
Tôi biết, chúng tôi đã rời khỏi núi rừng, đi tới thành phố.
Như vậy nhiệm vụ của bọn họ cũng đã hoàn thành, có thể quay về núi Hồ để báo cáo.
Đồng thời, lúc này cũng sẽ chia tay với chúng tôi.
Hồ Tam Gia cùng chư vị trưởng lão khẽ gật đầu, đồng thời nghe Hồ Tam Gia mở miệng nói: “Xuất mã, nếu như đã tới thành phố của loài người rồi. Vậy thì chúng tôi cũng đến lúc quay về núi Hồ, hiện tại liền phải từ biệt rồi!”
Nghe đến chỗ này, tôi vội vàng chắp tay: “Cám ơn Tam Gia đã hộ tống chúng con đến nơi an toàn, đệ tử vô cùng cảm kích!”
Hồ Tam Gia lại vẫy vẫy tay nói: “Chỉ là việc nằm trong bổn phẩn mà thôi! Đi thôi!”
Nói xong, Hồ Tam Gia liền xoay người, mang theo vô số Hồ tiên rời đi.
Trước khi rời đi, Hồ Lục Gia còn dặn dò Hồ Mỹ vài câu.
Kêu cô ấy nhất định phải bảo vệ tôi thật tốt, cũng như bảo vệ tốt chính mình.
Hồ Mỹ gật đầu, sau đó tiễn Hồ Lục Gia.
Hồ Thất Nãi cũng mỉm cười, kêu tôi bảo trọng.
Năm anh em núi Phương Thốn, cũng đều rất nghĩa khí.
Bọn họ nói nếu như chúng tôi có thời gian rảnh đi ngang qua núi Phương Thốn, hãy đến sơn động của bọn họ làm khách.
Nói xong, liền trực tiếp giao Lâu Nguyệt còn đang bất tỉnh cho chúng tôi.
Nói xong, cũng mang theo Hồ tộc của Phương Thốn Sơn rời đi.....
Kết quả chỉ trong nháy mắt, vô số Hồ tộc, nhanh chóng xoay người biến mất ở trong núi rừng......