Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1730

Chương 1730 Chương 1730

Nhưng Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh và lão Phong cũng không được vào ở, điều này có chút vô lý, huống chi cô nhân viên lễ tân, vẫn luôn từ chối.

Ngoài ra, cô nhân viên lễ tân vẫn luôn nói chuyện với chúng tôi bằng một giọng điệu không vui.

“Tôi nói rồi, không có giấy tờ tùy thân thì không thể vào nhận phòng. Cho dù là ở cùng nhau, cũng không được.”

Ở đây Tống Sơn Hà là người có tính tình không tốt nhất, ngay lập tức mở miệng nói:

“Dựa vào cái gì mà sư muội của tôi không được vào ở? Chúng tôi cũng không phải là không trả tiền. Nhanh chóng cho chúng tôi 3 phòng.”

Chúng tôi nghĩ, dù chúng tôi không thể nhận phòng, lúc này vào tạm phòng của đám người Dương Tuyết, tắm rửa một chút cũng được nhỉ?

Nhưng cô nhân viên lễ tân vẫn sống chết không chịu làm thủ tục:

“Tôi nói không được thì là không được, dù sao tôi cũng không làm, nếu các người không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ!”

“Hừ? Cô còn định gọi bảo vệ, vậy cô gọi thử xem?” Tống Sơn Hà tiếp tục mở miếng nói, có chút tức giận.

Chúng tôi ở trên núi chiến đấu cùng yêu đạo, liều sống liều chết, hiện tại quay về thành phố, vậy mà còn không được làm thủ tục nhận phòng của khách sạn.

Trong lòng mặc dù không vui, nhưng vẫn quyết định bỏ qua.

Chúng tôi không phải đến để cãi nhau, ở đây ngoài khách sạn này ra, cũng không phải không còn khách sạn nào khác.

Tôi định kêu Tống Sơn Hà nói ít mấy câu, sau đó rời khỏi chỗ này.

Kết quả vào lúc này, một người đàn ông ẻo lả, đột nhiên chạy tới.

Sau đó nhìn chúng tôi, mở miệng nói: “Làm gì vậy? Làm gì vậy? To tiếng cái gì!”

Nghe thấy giọng điệu này, tôi cảm thấy có chút khó chịu.

Vì vậy tôi liền liếc mắt nhìn đối phương một cái, kết quả tên ẻo lả kia liền mở miệng nói: “Tên ăn mày chết tiệt này, nhìn cái gì mà nhìn?”

Tôi nhướng mày, mở miệng nói ngay tại chỗ: “Mày chửi ai là ăn mày?”

Tên ẻo lả “hừ” một cái, sau đó nói với lễ tân: “Tiểu Bạch, ăn xin và chó, là không thể vào nhận phòng.

Phải biết rằng chỗ này của chúng ta, hôm nay có một ngôi sao lớn vào ở.

Nếu làm ảnh hưởng tới thanh danh của khách sạn chúng ta, trách nhiệm này sẽ rất lớn đó!”

Nghe tới chỗ này, sắc mặt của mỗi người trong chúng tôi đều tối sầm lại.

Vừa rồi còn định bỏ qua, một điều nhịn là chín điều lành, nhưng hiện tại chúng tôi bị xúc phạm như thế này, thật sự là quá mức chịu đựng.

Chúng tôi bị coi thường, bỏ đi.

Bởi vì ngành nghề của chúng tôi, sinh ra đã như vây, có thể chịu đựng.

Không làm thủ tục cho chúng tôi vào nhận phòng, cũng có thể nhẫn nhịn.

Bởi vì chúng tôi không có giấy tờ tùy thân của, cho nên theo quy tắc và quy định của khách sạn bọn họ thì không thể vào ở, điều này cũng có thể nhịn.

Tuy nhiên, tên ẻo lả kia lại nói một câu: “Chó cùng ăn mày” không thể vào ở, là có ý gì?

Mắng chúng tôi là chó à?

Đây là một sự xúc phạm và chà đạp lên nhân cách của chúng tôi, tuyệt đối không thể nhịn.

Không đợi chúng tôi kịp nổi giận, nhân viên lễ tân vội vàng gật đầu: “Vâng vâng, quản lý!”

Nói xong, cô nhân viên lễ tân đã quay sang nói với chúng tôi: “Các người nghe thấy không, quản lý của chúng ta nói ăn mày và chó, không thể vào ở. Mời các người rời đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!”

Tống Sơn Hà trợn hai mắt, đập mạnh một cái xuống chiếc bàn lễ tân bằng cẩm thạch.

Chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, dựa vào nội lực của Tống Sơn Hà, khối đá cẩm thạch mỏng manh đã vỡ tan ngay tại chỗ.

Cảnh tượng này trực tiếp làm lễ tân và tên quản lý ẻo lả kia ngẩn người.

Những du khách xung quanh cũng lần lượt liếc nhìn.

Khi ánh mắt của Tống Sơn Hà quét qua, hai người này thậm chí còn run rẩy.

Nếu như bị Tống Sơn Hà tát một cái, chẳng phải sẽ bị tát chết hay sao?

“Các người dám nói thêm một lần nữa không?” Tống Sơn Hà lạnh lùng nói.

Tên quản lý ẻo lả đã bị dọa sợ rồi, cũng biết Tống Sơn Hà nhất định là cao thủ luyện võ.

Gã vội vàng lùi lại phía sau một bước: “Đừng, đừng tưởng rằng luyện võ, luyện võ liền có thể uy hiếp chúng tôi. Bảo vệ, bảo vệ....”

******

Tên quản lý ẻo lả bắt đầu lớn tiếng gọi, muốn để bảo vệ qua đây đàn áp chúng tôi.

Nhưng những bảo vệ bình thường, làm sao có thể lọt vào mắt chúng tôi?

Tên quản lý ẻo lả này, đang xúc phạm chúng tôi.

Thậm chí còn so sánh chúng tôi như chó với ăn mày, thật sự không thể nào nhẫn nhịn được.

Trước khi bất cứ ai trong chúng tôi tiếp tục nổi giận, cơ thể tôi léo một cái, đã tiến lên phía trước một bước.

Ngay lập tức, xuất hiện trước mặt tên đàn ông ẻo lả này.

Tên này trợn tròn mắt, hiển nhiên là không ngờ tới.

Tốc độ của tôi sao lại nhanh như vậy? Rõ ràng đã kéo ra ba bốn mét.

Nhưng dường như chỉ trong chớp mắt, tôi đã xuất hiện trước mặt gã.

Vẻ mặt gã đầy sợ hãi, nói một cách kinh ngạc: “Mày, mày....”

Kết quả lời còn chưa kịp nói hết, tôi đã giơ tay tát gã một cái.

Một tiếng “bốp” vang lên, tên đàn ông ẻo lả này lập tức bị tát ngã xuống mặt đất.

Trên mặt gã đã hằn lên một dấu bàn tay lớn màu xanh tím.

Gã che mặt lại, chỉ cảm thấy nóng và đau rát.

“A!”

“Quản lý!”

Hai nữ nhân viên lễ tân ngạc nhiên mở miệng nói, cảm thấy sợ hãi đối với mấy người chúng tôi.

Những khách hàng ở bên cạnh càng kinh hãi hét lên:

“A, bạo lực quá!”

“Bạo lực cái rắm, tên ẻo lả này đã mắng người ta là chó và ăn mày!”

“Tên ẻo là này vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt đẹp, đáng bị đánh”

“Ông đây ghét nhất những tên ẻo lả, những người này mặc dù có chút chật vật.

Bình Luận (0)
Comment