Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1731

Chương 1731 Chương 1731

Nhưng người ta đặt phòng, cũng không phải là không trả tiền, tên ẻo lả này thật là đê tiện.”

Trong lúc nhất thời, toàn bộ sảnh chờ bắt đầu trở lên xôn xao.

Nhưng phần nhiều, là đang chỉ trích tên ẻo lả kia.

“Mày? Mày dám đánh tao. Bảo vệ, bảo vệ.....”

Vừa nói, tên ẻo lả này vậy mà lại bắt đầu khóc “Ô ô ô.”

“Mày từ đâu đến? Ô ô ô, còn đánh người, lũ khốn nạn chúng mày, không không thể ở lại trong khách sạn của tao đâu!”

Tôi nhìn tên ẻo lả ở trước mặt, ánh mắt lạnh lùng, trong miệng nói nhỏ vài câu.

“Mắt chó xem thường người khác.....”

Nói xong, tôi liền muốn quay người rời đi.

Nhưng vào lúc này, có tiếng bước chân truyền tới.

Khoảng bảy tám tên bảo vệ đã chạy lại đây, bọn họ vừa xuất hiện, liền bao vây xung quanh chúng tôi.

Tên cầm đầu đã vội vàng đi lên đỡ tên ẻo lả kia đứng dậy.

Cúi đầu khom lưng nói: “Quản lý, quản lý!”

“Hừ, đội trưởng đội bảo vệ, nhanh chóng bắt bọn chúng lại cho tôi, nhanh lên.

Trước hết thay tôi đánh cho bọn chúng một trận, sau đó giải lên đồn cảnh sát! Tôi sẽ kiện bọn chúng, đến khi bọn chúng táng gia bại sản.” Tên ẻo lả dường như đang hét lên.

“Quản lý yên tâm, tôi sẽ làm tốt!”

Đội trưởng đội bảo vệ nói xong, liền hướng về phía chúng tôi.

Cùng lúc đó chỉ nghe thấy tên đội trưởng đội bảo vệ nói: “Mấy người cũng thật can đảm! Dám ở trong khách sạn của chúng tôi, đánh quản lý của chúng tôi.....”

Tên này còn chưa nói xong, tôi liền đáp lại gã một câu: “Đánh thì làm sao?”

“Làm sao? Ha ha, vậy mày dùng tay nào để đánh?”

“Tay phải!”

Vừa nói, tôi vừa giơ tay phải lên.

Nhưng tôi vừa giơ tay phải lên, tên đội trưởng đội bảo vệ đã lạnh lùng nói: “Vậy tao liền đánh gãy tay phải của mày!”

Vừa nói xong lời này, đội trưởng đội bảo vệ đã rút dùi cui điện ra, đánh về phía tay phải của tôi.

Nhưng tốc độ của gã, ở trước mặt tôi giống như ốc sên vậy.

Tôi đưa tay bắt lấy, cũng không động đậy.

Sắc mặt của tên bảo vệ kia chợt thay đổi, dùng sức rút tay ra, lại phát hiện không cách nào rút được.

“Buông, buông tay ra!”

Nghe thấy vậy, tôi bỏ tay xuống.

Tên kia liền ngồi bệt xuống mặt đất, trông rất chật vật.

Những khách hàng xung quanh thấy vậy đã lần lượt cười “ha ha ha.”

“Ha ha ha, cười chết mất!”

“Tên đội trưởng đội bảo vệ này là kẻ ngốc à?”

“Tên này có thật là đội trưởng đội bảo vệ không vậy!”

“Loại trình độ như này, còn muốn đánh người ta? Mất mặt quá đi!”

“....”

Đội trưởng đội bảo vệ nghe thấy những lời này, trong lòng vô cùng khó chịu.

Không chỉ vậy, tên quản lý ẻo là còn tức giận hơn.

“Đồ vô dụng, còn muốn làm hay không? Nói nhiều làm gì, trước hết cứ đuổi bọn chúng ra ngoài!”

Tên quản lý ẻo lả đỏ mắt, dường như không để ý đến ánh mắt của khách hàng xung quanh mình mà gầm lên.

Mà đội trưởng đội bảo vệ, gã vốn dĩ là một tay xã hội đen ở khu vực này.

Bởi vì có người thân làm ở trong khách sạn, hơn nữa lại biết làm việc.

Kết quả là bằng một cách nào đó liền kiếm được chức vụ đội trưởng đội bảo vệ, với năm loại bảo hiểm, còn có một mức lương cao.

Mỗi ngày đều nhàn nhã thoải mái, nhưng hiện tại lại làm trò hề ở trước mặt quản lý, nếu như không đối phó được chúng tôi, chức đội trưởng này của gã cũng không cần làm nữa.

Lúc này gã đã nổi giận, trực tiếp đứng dậy.

Gã vừa vặn dùi cui điện vừa nói với đám thuộc hạ: “Đánh cho tao!”

Nói xong, gã liền bật công tắc của dùi cui điện.

Tiếng “tách tách tách” của dòng điện làm người ta tê cả da đầu.

Hơn nữa tên này đã nhằm về phía tôi, mà đánh tới một gậy.

Kết quả còn chưa chạm tới người của tôi, liền bị một chân của tôi làm ngã xuống mặt đất.

Một số tên khác, cũng lao tới muốn giật điện chúng tôi.

Kết quả đều giống như vậy, toàn bộ đều bị chúng tôi đánh ngã.

Đám người bọn chúng vừa lăn lộn trên mặt đất vừa kêu “Ái ôi ái ôi”, bộ dáng rất khó chịu.

“Một đám phế vật, vậy mà còn muốn đánh bọn tao.” Tống Sơn Hà cũng không khách khí mà mở miệng.

“Sư huynh, đừng để ý đến bọn họ. Chúng ta đi thôi!” Từ Lâm Tĩnh lên tiếng, không muốn ở lại đây lâu.

Bởi vì chúng tôi vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, không thể gây ra quá nhiều rắc rối.

Thấy vậy, tôi cũng không để ý đến bọn họ.

Thay vào đó tôi trừng mắt nhìn tên đàn ông ẻo lả kia một cái.

Tên ẻo lả kia thấy tôi trừng mắt.

Trong lòng chỉ cảm thấy sợ hãi, bị dọa đến mức cả người run lên, không ngừng lùi về phía sau.

Gã giống như nhìn thấy dã thú vậy, theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi.

Tôi cũng không để ý quá nhiều đến gã, đây xem như là một lời cảnh cáo.

Nếu như còn dám gây sự với chúng tôi, gã nhất định sẽ không còn răng để mà ăn cơm.

Đồng thời, nơi này không cho chúng tôi nhận phòng thì vẫn còn chỗ khác.

Chúng tôi chỉ muốn tìm một nơi có thể ăn có thể ngủ.

Ngay sau đó, tôi liền xoay người cùng mọi người rời khỏi chỗ này.

Khách hàng xung quanh, cũng đều nhìn chúng tôi chằm chằm, không ngừng nói thầm.

Nhưng ngay lúc này, ở trước cửa khách sạn, một chiếc xe công vụ đột nhiên dừng lại.

Ngay sau đó, ở trong xe công vụ, có một vài người bước ra.

Cũng không biết là ai ở trong đại sảnh đã hét lên một tiếng: “Oa, là Huệ Nhi!”

Kết quả là toàn bộ đại sảnh của khách sạn đã nhanh chóng nổ tung, những vị khách đang chú ý đến chúng tôi, đều quay đầu nhìn về phía cửa.

Tôi tình cờ nhìn thấy trong chiếc cửa lớn xoay tròn, bước ra một người phụ nữ rất thời thượng và xinh đẹp,

Nụ cười của cô ấy, mang đến cho người ta cảm giác như có một làn gió xuân lướt qua.

Bình Luận (0)
Comment