Không nghĩ tới cậu và cô Ngô Huệ Huệ, lại đến khách sạn của chúng tôi nghỉ lại!”
Vừa nghe thấy lời này, mấy người chúng tôi đều vô cùng choáng váng.
Ông là ai vậy?
Mã Trường Long thấy vẻ mặt khó hiểu của chúng tôi, lại lần nữa cười nói: “Cậu Đinh, tôi là Mã Trường Long, là cấp dưới của tiểu thư Triệu Tiểu Mạn.
Có lẽ cậu đã quên, mấy tháng trước chúng tôi đã gặp qua cậu ở trong biệt thự của Đại tiểu thư. Lúc đó cậu thậm chí còn không mặc quần áo!”
Nói tới chỗ này, Mã Trường Long mỉm cười.
Vừa nghe đến đây, tim tôi lập tức "thịch thịch" một tiếng.
Trước đây trong phòng Tiểu Mạn, tôi nghe thấy một số giọng nói kỳ lạ, nói những câu như "Tôi lên trên" và "Để tôi lên trước".
Tôi còn tưởng là có trộm, còn cho rằng Tiểu Mạn đang gặp nguy hiểm.
Kết quả là tôi chưa có mặc quần áo, đã trực tiếp chạy ra khỏi phòng.
Cuối cùng phát hiện, hóa ra Tiểu Mạn đang làm việc ở trong phòng.
Những người lên tiếng là giám đốc điều hành cấp cao của công ty Tiểu Mạn.
Bởi vì trong đó có người nhận ra tôi, nên đã gọi tên tôi.
Bây giờ nghĩ lại, người đàn ông trung niên trước mặt tôi lúc đó hình như cũng có mặt trong đám người đó.
Từ góc độ này, không có gì đáng ngạc nhiên khi ông ấy biết tôi.
Trong lòng tôi còn đang suy nghĩ về những điều này, nhưng những lời nói này đã dẫn tới sự chú ý của đám người Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh, Ngô Huệ Huệ và lão Phong.
Đặc biệt là câu nói: “không mặc quần áo” kia, trực tiếp làm cho mấy cô gái phải cau mày.
Thậm chí tim của Dương Tuyết còn đập mạnh “thịch thịch”, trong đầu bắt đầu hiện lên một số hình ảnh.
Tôi ở trong phòng của Tiểu Mạn, cũng không có mặc quần áo.
Nam nữ ở chung phòng, còn có thể xảy ra chuyện gì?
Cùng lúc đó, Dương Tuyết còn đang suy nghĩ.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân tôi không chấp nhận cô ấy, thật ra trong lòng tôi, đã có Triệu Tiểu Mạn rồi?
Ngoại trừ Dương Tuyết nghĩ như vậy, Từ Lâm Tĩnh, Ngô Huệ Huệ cùng với lão Phong đều quay đầu nhìn tôi.
Cho rằng, tôi và Tiểu Mạn đang có tình cảm với nhau?
Nhưng hiện tại người không thể ngồi yên nhất, vẫn là tên quản lý ẻo lả và đội trưởng đội bảo vệ kia.
Vừa rồi còn suy đoán tôi có thể là một nhân vật lớn, liền ngay cả ngôi sao đều chủ động tiếp đón, thậm chí là ôm.
Nhưng bây giờ, trong lòng bọn họ càng chắc chắn hơn.
Tổng giám đốc khu vực, Mã Trường Long.
Đây chính là quản lý cấp cao của tập đoàn, nhưng bây giờ.
Cúi đầu khom lưng, mỉm cười đối với một tên đàn ông râu ria xồm xoàm, ăn mặc rách rưới.
Thậm chí còn nhắc đến tên của tổng giám đốc, điều này làm cho tên quản lý ẻo lả cảm thấy bản thân sắp gặp rắc rối.
Gã mở to hai mắt, trong lòng chết lặng.
“Xong rồi, lần này xong rồi.....”
“Quản, quản lý, chúng ta, chúng ta có phải, có phải đã đắc tội, đắc tội một nhân vật lớn rồi không?” Tên bảo vệ cũng ngập ngừng hỏi.
Tên quản lý ẻo lả trong lòng cũng căng thẳng: “Nói thừa, người khiến cho giám đốc Mã phải cúi đầu, người đó còn không phải nhân vật lớn hay sao?”
“Xong rồi, bát cơm của chúng ta nhất định là giữ không được rồi.....”
Trong lúc tên quản lý ẻo lả và tên đội trưởng đội bảo vệ đang lo lắng về số phận của bọn họ, tôi đã bắt chuyện với giám đốc Mã.
Tôi hỏi về tình hình hiện tại của Tiểu Mạn, kết quả là tên giám đốc Mã này liền nói với tôi.
Sau hôm đó, hơn một tháng Tiểu Mạn không đến công ty làm việc, bọn họ cũng không nhìn thấy cô ấy.
Còn nói mấy tháng gần đây, tâm trạng của Tiểu Mạn không tốt.
Còn hỏi tôi, nói tôi mấy ngày nay có phải không ở cùng Tiểu Mạn, mà đi du lịch một mình?
Bởi vì theo suy nghĩ của Mã Trường Long, dáng vẻ hiện tại của tôi, hẳn là đi lên trên núi du lịch.
Và thời gian đi chắc chắn sẽ không quá ngắn.
Cho nên đã liên tưởng, có phải khi tôi đi rồi.
Tâm trạng của tổng giám đốc bọn họ mới trở nên không tốt?
Nhưng mà tên Mã Trường Long này chỉ đoán đúng mấy phần, đúng là tôi đã rời đi.
Nhưng mấy tháng nay tâm trạng của Tiểu Mạn không tốt, nguyên nhân là vì tôi đã từ chối Tiểu Mạn.
Vào ngày hôm đó, Tiểu Mạn đã tỏ tình với tôi.
Rất chân thành và ấm áp.
Nhưng, tôi lại từ chối cô ấy rồi.
Tôi không biết vì sao tôi lại từ chối một cô gái xuất sắc như vậy, tất cả mọi mặt, đều rất xuất chúng.
Nhưng còn tôi thì sao, ngoài việc bắt quỷ ra, tôi chẳng biết gì cả.
Thậm chí việc tôi bắt quỷ hàng yêu, còn không được người ta công nhận.
Có lẽ vì bị tôi từ chối, đã làm cho Tiểu Mạn buồn bã một thời gian.
Nhưng tôi cũng nghĩ, chỉ cần qua vài ngày, Tiểu Mạn liền có thể quên được tôi.
Dù sao tôi đối với Tiểu Mạn, cũng không có quá nhiều tình cảm.
Những suy nghĩ này, chẳng qua cũng chỉ thoáng qua trong đầu tôi.
Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ mỉm cười nói: “Đúng vậy! Mấy ngày nay tôi đã đi du lịch ở trong núi!”
“Ồ, hóa ra là vậy.
Cậu Đinh, cậu đến đây để thuê phòng phải không, cậu đã nhận được phòng chưa?” Mã Trường Long tiếp tục hỏi.
Tôi lại cười khổ: “Ầy, chúng tôi bị người ta ghét bỏ. Đang định đi chỗ khác thuê phòng!”
Mã Trường Long nghe được những lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Chớp mắt đã nhìn về phía tên quản lý ẻo lả đứng ở cách đó không xa, đang che mặt lại.
Hơn nữa tên quản lý ẻo lả này nói mình bị đánh, dường như đang ám chỉ mấy người chúng tôi.
Ông ta là người có IQ lẫn EQ đều cao, trong nháy mắt đã nghĩ ra tình huống phát sinh như thế nào.
Lập tức mở miệng nói: “Cậu Đinh, thật xin lỗi. Là do tôi quản lý có chỗ thiếu xót.”