Gã kêu “Oa oa oa” không ngừng.
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh, Hồ Mỹ cũng nhanh chóng chạy tới cạnh bàn, chỉnh lại quần áo cho Ngô Huệ Huệ.
Thì ra Ngô Huệ Huệ đã tỉnh rồi.
Chỉ là cô ấy bị bùa chú phong ấn, nên không thể nói chuyện, cũng không thể động đậy.
Dương Tuyết thấy thế, vội vàng kết ấn, chạm vào giữa hàng lông mày của cô ấy.
Bùa chú phong ấn bị phá tan.
Ngay khi bùa chú vừa bị phá, Ngô Huệ Huệ lập tức bừng tỉnh, cô ấy vội ôm chặt lấy Dương Tuyết đang trước trước mặt mình, phát ra những tiếng khóc “hu hu hu”.
Ngô Huệ Huệ càng khóc, trong lòng chúng tôi càng tức giận.
Đám khốn kiếp này, thế mà dám làm bạn của tôi tổn thương, đúng là đáng chết mà.
Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngô Huệ Huệ, thấy cô ấy khóc thật sự rất đau lòng.
Ngay sau đó, tôi thình lình quay đầu lại, nhìn về phía cái tên trọc đầu còn đang giãy giụa đứng ở kia lần nữa.
Lúc này, gã đã lấy lại được bình tĩnh.
Gã cũng vận đạo khí, nhìn chằm chằm vào chúng tôi một cách hung dữ:
“Hôm nay ông đây không đem lũ chúng mày đi chế luyện dầu xác, ông đây sẽ không phải là vua dầu xác nữa.”
Tôi căn bản không thèm để ý đến lời nói của gã, trong miệng chỉ phát ra một tiếng hừ lạnh:
“Loại người giống như mày, đến cả tư cách tồn tại cũng không có!”
Nói xong, tôi bỗng nhiên vận chuyển đạo khí.
Trong khoảnh khắc ấy, khí tức cảnh giới Đại Vương toả ra, trực tiếp đè bẹp tên đầu trọc kia.
Sắc mặt của tên đầu trọc nhanh chóng thay đổi, bởi vì tu vi của gã cùng lắm chỉ mới tới cảnh giới Đạo Sư trung kỳ mà thôi.
Nhưng tôi đã đạt tới cảnh giới Đạo Vương rồi.
Áp lực khổng lồ như thế, khiến cho gã cảm thấy đến cả việc thở dốc cũng rất khó khăn.
Gã lùi lại hai bước theo bản năng, gã biết lần này mình đã đá vào ván sắt rồi.
Mà ở một bên khác, Dương Tuyết đang ôm Ngô Huệ Huệ, lạnh lùng nói:
“Đinh Phàm, giết gã đi!”
Không cần Dương Tuyết nói, tôi cũng sẽ làm như vậy.
Đạo khí đột nhiên truyền tới, tôi trực tiếp ra tay, chuẩn bị dùng một chưởng đập nát ngũ tạng của tên khốn kia, giúp thế gian này loại trừ một tai hoạ.
Nhưng điều khiến tôi không thể ngờ tới chính là, trong khoảnh khắc tôi tới gần gã…
Tên khốn này không biết moi từ đâu ra một nắm bột phấn màu trắng.
Sau đó gã hất hết bột lên người tôi, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cho dù tôi có kịp thời chặn hơi thở thì cũng đã muộn một bước rồi.
Tôi còn hít phải một ít bột phấn vào miệng và mũi.
Thứ bột phấn này vừa mới chui vào trong miệng mũi tôi, liền khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.
Kết quả, một chưởng này của tôi đã đánh trượt.
Tuy rằng cũng đánh trúng lên người tên đầu trọc, nhưng lại không thể giết chết được gã.
Chỉ có thể đẩy gã lùi lại phía sau, khiến gã liên tục ho ra máu.
Còn tôi lúc này lại cảm thấy lưỡi ngứa ngáy, mắt đau râm ran, thậm chí đầu còn hơi choáng váng...
*****
Bởi vì miệng lưỡi đang không thoải mái, mà mắt còn đau cho nên tôi không tiếp tục tấn công nữa.
Tôi dừng động tác lại, cố cử động lưỡi và dụi dụi hai mắt.
Không chỉ có thế, người tôi còn hơi lung lay một chút.
Nhưng tên yêu đạo kia còn chưa nhận ra.
Tôi không thể quan tâm nhiều đến vậy, tôi phải tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khi tên kia nôn ra một ngụm máu tươi, vội che ngực lại, bắt đầu chạy trốn vào trong phòng.
Tôi nhanh chóng đuổi theo gã vào trong phòng.
Thế nhưng khi vào đến trong phòng, tôi phát hiện ra bên trong có hơn mười mấy người, trai gái đủ cả, đang nằm ngang dọc khắp phòng.
Hiển nhiên, những người này đều bị ba tên yêu đạo kia bắt tới, chắc là dùng để luyện chế dầu xác.
Trong lòng tôi rất tức giận, càng muốn đánh chết tên yêu đạo này.
Chạy được vài bước, tôi phát hiện cảm giác ngứa ngáy đã lan khắp người, tôi không kìm được mà bắt đầu gãi.
Hơn nữa, đầu tôi càng choáng váng hơn, thậm chí tôi còn hơi loạng choạng.
Tôi vội vàng bám vào giá chở hàng bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Mày, mày đã làm gì với tao?”
Còn tên yêu đạo kia, toàn thân gần như bong ra một lớp da, không biết đau đớn đến mức nào.
Nhưng lúc này, vì chạy trốn, gã cũng không dừng lại.
Một bên gã dùng sức mở cửa sau ra, một bên hung dữ nói với tôi:
“Bột dầu xác, mày cứ chờ chết đi!”
Nói xong, tên này dùng sức kéo cửa sau một cái, rồi theo đó mà chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó, Hồ Mỹ cùng lão Phong và Tống Sơn Hà cũng đuổi vào trong phòng.
Thấy tôi đang bám vào giá chở hàng, hô hấp dồn dập, hay tay không ngừng gãi loạn xạ khắp người, liền biết tôi đã gặp chuyện không ổn.
Ba người vội đỡ tôi:
“Lão Đinh, cậu làm sao vậy?”
Tôi lại nhìn chằm chằm vào cửa sau, nói:
“Đuổi, đuổi theo!”
Ba người nhìn thoáng qua cửa sau, Tống Sơn Hà nhíu mày:
“Gã nhất định trốn không thoát đâu!”
Nói xong, Tống Sơn Hà liền đuổi theo.
“Tiểu, Tiểu Mỹ, cô cũng đi, cô cũng đi theo…”
Tu vi của Tống Sơn Hà thì không phải lo gì, nhưng tôi sợ anh ta cứ đuổi theo như thế thì cũng sẽ giống tôi, bị lật thuyền ngay trong mương nước (ý chỉ gặp việc bất ngờ, không kịp chở tay).
Người như tôi, có sóng to gió lớn gì chưa nhìn thấy, thế mà lại để bản thân trúng phải độc của yêu đạo kia.
Hồ Mỹ sau khi nhận được lệnh của tôi, cũng nhanh chóng đuổi theo Tống Sơn Hà.
Khứu giác của cô ấy không gì sánh kịp, mà tên yêu đạo kia đã bị thương, hơn nữa toàn thân đều bị dầu nóng làm phỏng rộp.
Chỉ cần có Hồ Mỹ ở đây, nhất định có thể đuổi theo gã.
Lúc này đây, lão Phong đỡ lấy tôi. Cậu ấy nhìn tình trạng của tôi, lập tức đưa ra phán đoán: