“Lão Đinh, cậu đây là, bị trúng độc rồi!”
Tôi thở phì phò:
“Không sai, tên kia nói, nói là bột dầu xác gì đó!”
Lão Đinh nhíu mày, cậu ấy học tập y thuật cùng với Độc đạo trưởng, nên cũng biết về một số loại độc.
Nhưng chưa từng nghe qua về loại độc có tên là bột dầu xác này.
Xong, cậu ấy vẫn vội vàng nói:
“Lão Đinh, cậu vận công một chút. Tôi giúp cậu phong bế gân mạch trước đã!”
Nói xong, lão Phong liền lấy ra từ trong túi áo một chiếc túi vải nhỏ, có lẽ chỉ to bằng ngón tay cái.
Nhưng bên trong, lại có tới mười mấy cây châm bạc.
Cậu mới vừa lấy châm bạc ra, liền cởi áo tôi xuống, lấy châm đâm xuống người tôi.
Lão Phong muốn lấy cách phong bế huyệt vị để ngăn cản độc tố xâm nhập vào tim tôi.
Đồng thời, lão Phong còn la lớn:
“Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh, Ngô Hưng Long, các người mau vào đây đi, lão Đinh trúng độc rồi…”
Bọn họ còn ở trước phòng để khống chế hai tên yêu đạo còn lại, đồng thời an ủi Ngô Huệ Huệ đang khóc.
Kết quả, vừa nghe lão Phong hét lên như vậy, trong đầu mấy người này đều vang lên một tiếng “ong”, họ vội vàng chạy vào.
Đồng thời, cũng áp giải cả hai tên yêu đạo kia vào trong phòng luôn.
Nhìn thấy trong này có tới mười mấy người bị giam giữ, chuẩn bị trở thành “nguyên liệu” cho đám yêu đạo đi chế luyện dầu xác, mấy người Dương Tuyết không khỏi cả kinh.
Nhưng họ vẫn quan tâm tới tôi nhiều hơn.
Sau khi mọi người đi vào trong phòng, phát hiện ra môi tôi đã chuyển sang màu tím.
Ngô Hưng Long lập tức nổi điên, dùng chân đá một trong hai tên yêu đạo.
Anh ấy quát to: “Thuốc giải!”
Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh bao gồm cả Ngô Huệ Huệ cũng đều là bị dọa đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp hoảng sợ.
Tầm mắt của Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh cũng lần lượt thay đổi, khoá chặt trên người hai tên yêu đạo kia, muốn bọn chúng lấy thuốc giải ra cứu tôi.
Còn Ngô Huệ Huệ, đã không nhịn được mà lại khóc lên lần nữa.
Vừa rồi, tuy rằng không thể động đậy, nhưng khóe mắt tôi vẫn có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Khi tôi dùng một chân đá văng cánh cửa kia, còn nhặt áo lên che người Ngô Huệ Huệ, chuẩn bị đối phó với tên đàn ông đầu trọc kia…
Trong lòng cô ấy đã rất cảm kích, mà hiện tại lại thấy tôi bị trúng độc, cô ấy hiển nhiên rất đau lòng.
Mà ở bên khác, hai tên yêu đạo kia đã bị doạ cho choáng váng.
Chúng ở chỗ này làm hại người đã nhiều năm, vẫn luôn tác oai tác quái, vậy mà hiện tại lại gặp phải chúng tôi, ai nấy đều có đạo hạnh cao hơn chúng.
Hơn nữa, còn có thể giết chết bọn chúng bất cứ lúc nào, điều này khiến cho chúng không khỏi sợ hãi, toàn thân phát run.
Một tên béo đã bị đánh đến mức không thể chịu nổi, lúc này không ngừng mở miệng van xin:
“Đạo trưởng, đạo trưởng tha mạng, chúng tôi, trong tay chúng tôi thật sự không có thuốc giải, thuốc giải đang ở trong tay anh cả!
A! A!
Đừng đánh, đừng đánh nữa…”
“…”
Cho dù bọn chúng có van xin như thế nào, kết quả cũng vô ích.
Mọi người càng lúc càng thấy lo lắng hơn, vì tình huống của tôi có vẻ không được khả quan cho lắm.
Sắc mặt tôi đã tím tái, trên ngực xuất hiện những đường gân máu màu đen, có thể thấy được độc tính của bột dầu xác đang lan rộng ra.
Dương Tuyết thấy không thể hỏi được gì, đã vô cùng tức giận:
“Nếu Đinh Phàm có bất trắc gì, tao sẽ khiến cho hồn phách của chúng mày tan thành tro bụi!”
Nói xong, Dương Tuyết nhìn tôi thật kỹ, rồi chạy thẳng ra ngoài, không quay đầu lại.
Cô ấy định đuổi theo tên đầu trọc kia, muốn lấy được thuốc giải về.
Từ Lâm Tĩnh thấy vậy, biết mình có ở lại cũng chẳng giúp được gì.
Vì thế cô ấy nói:
“Tôi cũng đi!”
Nói xong, Từ Lâm Tĩnh vội chạy theo Dương Tuyết.
Ngô Hưng Long thấy hai tên yêu đạo kia sắp bị đánh chết rồi mà vẫn không hỏi ra được gì.
Bèn tạo một kết ấn đơn giản, phong ấn hai tên yêu đạo kia lại, khiến cho bọn chúng ngất ngay lập tức.
Ngay sau đó, anh ấy cũng nói một câu:
“Đinh Phàm, cậu cố chống đỡ một lát. Tôi cũng đuổi theo tên yêu đạo kia!”
Nói xong, Ngô Hưng Long cũng chạy ra ngoài.
Cứ như vậy, trong phòng chỉ còn lại tôi, lão Phong, Ngô Huệ Huệ và một đám người đang hôn mê.
Tuy rằng lão Phong đã châm kim lên người tôi, nhưng cũng chỉ có thể trì hoãn tốc độ phát tác của độc tính, hơn nữa, với y thuật của cậu ấy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng được vài phút mà thôi.
Thậm chí, lão Phong còn bắt đầu cầu nguyện ở trong lòng, hy vọng trong vòng năm phút nữa, những người còn lại có thể đem được thuốc giải về.
Nếu không, với tốc độ phát tán này của bột dầu xác, tôi chắc chắn sẽ phải chết.
Ngô Huệ Huệ rất lo lắng, thậm chí còn hỏi xem có cần gọi xe cứu thương hay không.
Nhưng dưới tình huống như vậy, nếu không ngăn được tốc độ phát tán của độc tính, thì cũng chẳng cần gọi cấp cứu làm gì cho mất công.
Còn về phần tôi, cũng có thể cảm nhận được độc tính kia đang lan khắp cơ thể mình.
Tuy rằng châm bạc của lão Phong đã giúp cơ thể tôi không còn ngứa ngáy như lúc đầu nữa, nhưng khắp người vẫn thấy không thoải mái.
Đặc biệt là lưỡi của tôi, tôi thậm chí còn muốn cắn lưỡi để khỏi ngứa nữa.
Thời gian dần trôi đi, lão Phong cùng Ngô Huệ Huệ đều gần như tuyệt vọng.
Bởi vì, trong mũi tôi, đã bắt đầu có máu đen chảy ra…
Những gân máu màu đen lại liên tục hiện ra, gần như che phủ khắp lồng ngực tôi.
Cứ tiếp tục như vậy, đến khi độc tính bùng nổ, tôi chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Ngô Huệ Huệ không ngừng chạy ra cửa sau trông ngóng, hy vọng mọi người nhanh chóng trở về.