Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1742

Chương 1742 Chương 1742

Kết quả, tên này vừa dứt lời, Tống Sơn Hà đã giơ chân lên đá vào mông gã một cái.

“Không thể con mẹ nhà mày, anh ta không có việc gì không được à?”

Tên đầu trọc đã bị phỏng rơi cả một lớp da, lúc này đã ngã trên mặt đất, đau đến mức chết đi sống lại.

Nhưng ngoài miệng gã vẫn lẩm bẩm:

“Sao lại như thế, sao có thể như thế được.

Trúng phải độc dầu xác này, đáng nhẽ bây giờ mày phải chết rồi mới đúng.

Sao mày có thể giải độc được?”

Nghe đến đó, khéo miệng tôi gợi lên một tia cười lạnh:

“Cái này thì mày không cần biết, nhưng còn mày, hôm nay mày chắc chắn phải chết!”

Nói xong câu cuối cùng, sắc mặt tôi đã lạnh tới cực điểm rồi.

Toàn thân toả ra sát khí.

Nếu không có viên đá màu xanh kia, hôm nay tôi thực sự sẽ gặp phải chuyện bất trắc, chết trong tay tên yêu đạo đầu trọc này rồi.

Không giết gã, tôi thực sự có lỗi với chính bản thân mình.

Tên đầu trọc thấy tôi có ý muốn giết chết gã, gã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

“Mày, mày đừng tới đây.

Có chuyện, có chuyện gì cứ từ từ nói, chúng ta, chúng ta có thể nói chuyện…”

Kỳ thận, trong lòng tôi đã giận tới mức không thể nói, chuẩn bị dùng một chưởng đập chết tên yêu đạo này.

Sau đó giải quyết tiếp đến hai tên còn lại kia, rồi cuối cùng rời đi cùng mọi người.

Nhưng vừa nghe gã nói như vậy, tôi lại nghĩ đến một chuyện.

Đúng rồi, trước khi tới đây, gã đã nói bọn chúng đang chế luyện dầu xác.

Cung cấp cho tà giáo Nhật Nguyệt.

Như vậy, liệu chúng tôi có thể moi được chút ít tin tức về tà giáo Nhật Nguyệt từ trong miệng của mấy tên này hay không?

Chờ sau khi có được tin tức trong tay, tôi mới giết chết mấy tên này cũng không muộn.

Dù sao, chúng đã rơi vào trong tay của chúng tôi rồi, giết sớm hay giết muộn, kỳ thật cũng đều giống nhau.

Nghĩ vậy, tôi liền thu hồi đạo khí trên người về.

Tống Sơn Hà thấy tôi thu lại đạo khí, cho rằng tôi đang muốn giơ cao đánh khẽ.

Anh ta liền nói ngay:

“Không dám xuống tay à? Vậy để cho tôi đi!”

Nói rồi, anh ta bước lên phía trước một bước, chuẩn bị ra tay.

Nhưng tôi đã ngăn anh ta lại:

“Từ từ đã, tôi có mấy câu hỏi, muốn hỏi bọn chúng một chút!”

“Hỏi cái rắm ấy, loại yêu đạo này, chết cũng không đáng tiếc.”

Tống Sơn Hà lại nói.

Nhưng tôi không buồn để ý tới anh ta, mà quay sang nói với tên đầu trọc kia:

“Mày muốn từ từ nói chuyện, được thôi! Vậy tao hỏi mày trước một câu, mày chế luyện dầu xác để làm gì?”

Tên đầu trọc nghe được câu hỏi này, vô thức nuốt một ngụm nước miếng:

“Tôi, tôi đem đi bán, bán cho cửa hàng xiên cay, dầu xác, dầu xác thơm, nên bán được nhiều, kiếm tiền…”

Dầu xác đúng thật rất thơm, mà cái cửa hàng này, đúng là sử dụng dầu xác để chiên xiên cay.

Nhưng sự thật có phải là như thế hay không, cũng chỉ có mình mấy tên này biết.

Chỉ là điều này không quan trọng, thông tin tôi muốn biết, chính là về tà giáo Nhật Nguyệt kia.

Cho nên, tôi hỏi lại:

“Làm thế nào mà chúng mày liên lạc được với phái Nhật Nguyệt?”

Đối phương vừa nghe được ba chữ “phái Nhật Nguyệt”, sắc mặt chợt thay đổi.

Ngữ khí của gã rõ ràng đã có sự do dự, nói chuyện cũng trở nên ấp a ấp úng:

“Cái, phái Nhật Nguyệt gì chứ, tôi, tôi không biết…”

Kết quả, tên khốn này vừa mới dứt lời, Tống Sơn Hà đứng ở bên cạnh đã đá vào đầu gã một cái.

Một bên khác, anh ta vớ lấy chiếc ghế dài đập thẳng vào cánh tay của tên này.

“Rắc” một tiếng, cánh tay của gã đã bị đập gãy.

Tên đầu trọc kia không ngừng kêu “a a”, trông đau khổ vô cùng.

Chúng tôi cũng chẳng thèm quan tâm, thậm chí còn không có một chút thương hại nào.

Chút đau đớn này đã là gì?

Tại nơi này, bọn chúng đã làm hại không biết bao nhiêu người, những người đã từng chịu đau khổ ấy biết làm sao để đòi lại công bằng đây?

Tôi híp mắt, lại cất tiếng:

“Nói thật!”

Tên đầu trọc kia sau khi nếm mùi đau khổ, cũng biết không dám giấu giếm nữa.

Sinh tử đã ở ngay trước mắt gã, muốn giấu cũng không được.

Gã vội vàng trả lời tôi.

“Là, là bọn họ, bọn họ tự tìm tới chúng tôi, chúng tôi.”

“Sao? Tìm chúng mày làm gì?”

“Mua, mua dầu xác.”

“Bọn chúng dùng để làm gì? Chúng mày làm sao liên lạc được với bọn chúng? Người mua dầu xác hiện đang ở đâu?”

Tôi hỏi ba câu liên tiếp, nhưng thật sự, tên này quả là không biết được nhiều chuyện cho lắm.

Ngoại trừ biết được người nọ là người của phái Nhật Nguyệt, và muốn mua 30 cân dầu xác, còn lại gã chẳng biết được mấy.

Cho dù tôi có ép hỏi thế nào, cũng chẳng có được thêm manh mối gì.

Ngoại trừ thẩm vấn tên đầu trọc nọ, chúng tôi còn phá giải bùa chú cho hai tên yêu đạo còn lại, tiếp tục thẩm vấn bọn chúng.

Nhưng kết quả vẫn giống như vậy, ngoại trừ biết được người mua là người của tà giáo Nhật Nguyệt, chúng cũng chẳng biết thêm được manh mối quan trọng gì.

Người mua nọ trông như thế nào, tên gọi là gì, chúng đều không biết. Chỉ biết người nọ là một người đàn ông trẻ tuổi.

Vào 9 giờ tối ngày mai, chúng sẽ tiến hành giao dịch tại một nơi ở gần đây, nơi đó được gọi là “Thạch Lĩnh”.

Hỏi đến đây, chúng tôi cũng không cần tiếp tục thẩm vấn nữa.

Vậy, bước tiếp theo, chính là tiễn ba tên khốn này xuống suối vàng.

Nhưng đám đầu trọc lại liên tục xin tha:

“Các vị đạo hữu, các vị đạo hữu, lời nên nói chúng tôi đều đã nói rồi.

Các vị là đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha cho chúng tôi đi!”

“Đúng vậy, các vị đạo hữu, niệm tình chúng ta đều là người tu hành, các vị tha cho chúng tôi một con đường sống đi!”

Bình Luận (0)
Comment