“Chúng tôi không dám nữa, không dám nữa!”
Nói xong, ba tên khốn này thậm chí còn quỳ trên mặt đất, dập đầu với chúng tôi.
Nhưng mấy người chúng tôi vẫn chẳng có một chút dao động nào.
Loại người này, căn bản là không thể tha thứ được.
Nếu hôm nay, người tới không phải chúng tôi, chỉ e là mười mấy người đang nằm bất tỉnh trong căn phòng này đề đã bị chế luyện thành dầu xác.
Cho nên, bọn chúng tất nhiên chẳng còn cơ hội sống sót.
“Loại người như chúng mày, vốn không có tư cách sống trên đời.”
Lời còn chưa dứt, Dương Tuyết liền đi lướt qua, đứng chắn trước người Ngô Huệ Huệ.
Cô ấy làm vậy để tránh cho Ngô Huệ Huệ phải nhìn thấy cảnh máu me, tiếp theo, tôi giơ tay lên, đánh ra một chưởng.
Chỉ trong lập tức, một luồng đạo khí trào ra.
Hiện giờ tôi đã đạt tới cảnh giới Đạo Vương, cho nên đạo khí vừa phóng ra đã bắn lên cao tới tận 2 mét.
Còn đối với tên khốn quỳ trước mặt tôi này, ngay khi tôi vừa giơ tay ra, đạo khí đã trực tiếp đánh thẳng vào ngực gã.
“Thịch” một tiếng, miệng gã phun ra máu tươi, cả người ngã thẳng xuống đất, chết tươi.
Ở bên này tôi vừa ra tay, Hồ Mỹ cũng đã vươn móng vuốt ra, giáng thằng vào tên mập mạp.
Tên mập mạp la lên một tiếng, “Không”.
Kết quả, một vuốt này giáng xuống, trên cổ tên mập mạp kia trực tiếp xuất hiện một vết máu, máu chảy ra, chết ngay lập tức.
Còn tên gầy thấp còn lại, đã bị một chưởng của Tống Sơn Hà đánh nát đỉnh đầu.
Như vậy, ba gã yêu đạo chế luyện dầu xác đã bị chúng tôi tử hình ngay tại chỗ.
Tuy ba tên yêu đạo đã chết, nhưng tiếp theo đây lại có chút rắc rối.
Bởi vì nơi này có tới mười mấy người, muốn cứu bọn họ cũng không có gì khó, đánh thức một lượt là xong.
Nhưng thi thể của ba tên yêu đạo này thì lại không dễ xử lý như thế.
Phải biết rằng nơi này chính là một địa điểm du lịch.
Hơn nữa còn là một con phố bán đồ ăn vặt, cameras an ninh được gắn ở khắp nơi.
Chứ không phải là nơi rừng sâu núi hiểu, tuỳ tiện ném thi thể ở nơi nào đó cũng không gặp phải rắc rối gì.
Nếu xử lý ba thi thể này không tốt, e là mấy người chúng tôi sẽ chọc phải một số rắc rối không cần thiết…
*****
Ba gã yêu đạo nọ đã bị chúng tôi xử tử ngay tại chỗ.
Bây giờ, chúng tôi cần phải xử lý thi thể của bọn chúng.
Nếu đây là vùng núi hoang vu hẻo lánh, hoặc là nơi nào đó gần thành phố Thanh Thạch, thì đây cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Hoặc là ném xác chúng vào trong núi cho chó hoang ăn.
Hoặc là gọi điện thoại cho lão Tần Gia, để ông ấy kéo xác của chúng đi hoả thiêu.
Nhưng tình hình ở nơi này thì hoàn toàn khác.
Nơi này trời xa đất lạ, chúng tôi không thể kéo ba thi thể này đi lung tung.
Nếu chẳng may bị người nào đó nhìn thấy được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng chỉ cần có thể đưa ba cái xác này ra sau núi, vậy thì chẳng còn phải lo nghĩ gì nữa.
Nghĩ đến đây, tôi liền nói:
“Mọi người, tuy rằng ba tên yêu đạo này đã chết.
Nhưng chúng ta vẫn phải tìm cách chuyển ba thi thể này đi…”
Tôi mới nói tới đây, Tống Sơn Hà đã trợn trắng mắt, nhanh chóng nói xen vào:
“Đưa thi thể đi không phải rất đơn giản sao!”
“Sao? Anh có cách gì à?”
Tôi nghi hoặc nhìn sang Tống Sơn Hà, Tống Sơn Hà lại lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Cuối cùng cũng đến lượt anh ta toả sáng rồi, cho nên anh ta tự tin nói:
“Đương nhiên rồi!”
Nói xong, anh ta đi về phía kệ hàng được đặt cách đó không xa.
Nơi đó còn có một ít giấy vàng.
Cũng không biết Tống Sơn Hà này muốn làm gì, nên tôi vẫn luôn nhìn anh ta chằm chằm.
Từ Lâm Tĩnh không nói gì cả, chỉ lẳng lặng quan sát sư huynh của mình.
Hiển nhiên, cô ấy đang muốn giữ mặt mũi cho sư huynh mình, để cho anh ta có cơ hội lên mặt một chút.
Tống Sơn Hà cầm giấy vàng, sau đó bắt đầu gấp lại không ngừng.
Chỉ trong chốc lát, anh ta đã gấp được ra ba người giấy nhỏ.
Mấy người giấy này không hề phải động một nhát kéo nào, tất cả đều được gấp bằng tay.
Trong cũng rất ra hình ra dáng, khá tinh tế.
Lão Phong nhìn thấy thế, dường như cũng hiểu ra được vấn đề.
Sau đó cậu ấy nói thầm với tôi:
“Mao Sơn có đạo pháp có thể ngự quỷ khống thi.
Tống Sơn Hà này nắm giữ được thuật cản thi.”
Nghe được lời này, lòng tôi không khỏi vang lên một tiếng “Lộp bộp”.
Thuật cản thi, thật đúng là không thể lường được.
Đạo pháp này còn khó hơn cả thuật ngự quỷ nhiều.
Phải biết rằng, thi thể là thứ không có sinh mệnh.
Trong cả Đạo môn, cũng chỉ có mình phái Cản thi ở Tương Tây mới có được năng lực và kỹ thuật như vậy.
Nhưng Tống Sơn Hà là đệ tử của Mao Sơn, làm sao mà anh ta biết được thuật cản thi?
Trong lòng tôi rất kinh ngạc, nhưng Tống Sơn Hà đã cầm ba người giấy kia đi tới trước mặt tôi.
Sau đó, anh ta đắc ý nói:
“Đinh Phàm, hôm nay tôi sẽ cho anh được thưởng thức kiến thức mới. Làm sao để điều khiển được thi thể.”
Nói xong, Tống Sơn Hà nhìn ba người giấy trong tay, bắt đầu bôi máu còn chưa khô của ba tên yêu đạo kia lên từng người giấy để phân biệt.
Sau đó, anh ta cầm chắc chúng, bắt đầu kết thủ ấn.
Anh ta niệm chú trong chốc lát, sau đó đặt ba người giấy đã dính máu tươi này lên ba thi thể kia.
Cuối cùng, hai tay anh ta hợp lại, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ:
“Càn khôn nghịch chuyển. Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền hành, sắc!”
Vừa dứt lời, anh ta đã chĩa thẳng thủ ấn kiếm chỉ vào ba cỗ thi thể kia.
Ngay sau đó, một màn kinh người xuất hiện.