Ba cỗ thi thể vốn dĩ không có sinh mệnh, thế mà “vèo” một tiếng, chúng đã có thể đứng lên.
Giống như cảnh cương thi khởi thi vậy, chúng đứng thẳng tắp trước mặt mọi người.
Ngô Huệ Huệ chưa từng nhìn thấy cảnh này ngoài đời, cho nên hiện tại đã bị dọa sợ, vội nắm chặt lấy tay của Dương Tuyết.
Tôi và lão Phong thấy hình ảnh này, cũng phải lộ ra một tia kinh ngạc.
Nhìn dáng vẻ này, Tống Sơn Hà quả thật là biết cản thi.
Tống Sơn Hà thấy mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc, không khỏi có chút đắc ý.
Sau đó, thằng nhãi này lại nói:
“Hiện tại tôi sẽ khống chế bọn chúng rời khỏi nơi này, đi về phía trong núi.
Chỉ cần vào được trong núi, những chuyện còn lại sẽ không quan trọng nữa!”
Nói xong, Tống Sơn Hà tiếp tục kết ấn.
Sau đó, anh ta quay đầu về phía cửa sau:
“Đến sau núi, đi!”
Kế tiếp, ba gã yêu đạo đã chết từ từ xoay người sang chỗ khác.
Sau đó chúng bước về phía trước từng bước, trông có chút máy móc.
Nhìn ba cái xác kia rời đi, tôi còn có chút nghi hoặc.
Vì thế, tôi tiếp tục hỏi:
“Làm như vậy là được rồi sao? Bọn chúng đều đã chết rồi, còn có thể tìm được phương hướng không?”
Lần này, không chờ Tống Sơn Hà lên tiếng, Từ Lâm Tĩnh đã trả lời trước:
“Chú Đinh, cái này thì chú không cần lo lắng.
Thuật này, là chuyên dùng để đối phó với mấy trường hợp như chúng ta hiện tại.
Để tránh gặp được tình huống như vậy, khó có thể thoát thân.
Tuy rằng bọn chúng đã chết, nhưng chỉ cần sử dụng thuật pháp lợi hại này.
Thì trong vòng một tiếng đồng hồ, thì có thể khiến bọn chúng tự do hoạt động.
Bọn chúng không chỉ có thể xác định được phương hướng, thậm chí còn có thể đi lại đơn giản như lúc còn sống.
Ví dụ như ngồi xe, ngồi thuyền, …
Mà trong vòng một tiếng đồng hồ này, hẳn là bọn chúng có thể đi đến sau núi rồi.”
Nghe đến đây, lòng tôi lại vang lên một tiếng “Lộp bộp”
Thế này, thế này cũng quá quỷ dị rồi, phải không?
Người sau khi chết, còn biết ngồi xe, ngồi thuyền?
Tuy rằng tôi làm trong cái nghề này, nhưng lúc này, vẫn nghe đến mức hơi ngẩn ra.
Bởi vì ở trong tầm hiểu biết của tôi, người đã chết đều biến thành thi thể.
Mà thi thể thì chẳng có cái gì, không có hồn phách, không có ý thức.
Muốn chúng nó tiếp tục hành động, lại còn có ngồi xe, ngồi thuyền. Thế này, thế này nên giải thích thế nào?
Từ Lâm Tĩnh dường như đã nhìn ra sự nghi hoặc của tôi, ở bên cạnh liền tiếp tục giải thích:
“Nếu dùng ngôn ngữ hiện đại để nói, chú có thể lý giải đây là ký ức của cơ bắp, hoặc là ký ức của bản năng.
Dù sao thì thuật này dùng cũng khá tốt, chỉ là lúc thi triển có chút khó khăn.
Hơn nữa, cơ sở để thi triển được pháp thuật này, là người thi triển cần phải đạt tới cảnh giới Đạo Quân.
Nhưng nếu chú cảm thấy loại thuật cản thi này đã lợi hại rồi, thì sau này gặp được phái Cản thi, khẳng định chú sẽ bị hù chết.
Thuật pháp của bọn họ không chỉ có thể điều khiển được thi thể đâu.
Thậm chí, họ còn có thể điều khiển từ xa, khống chế thi thể mở miệng nói chuyện, mua đồ ăn trả tiền, giống như người sống luôn…”
Vừa nghe Từ Lâm Tĩnh nói như vậy, tôi cảm thấy mình chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng cả.
Đối với toàn bộ Đạo môn này, sự hiểu biết của tôi vẫn có giới hạn.
Trong Đạo môn có năm tông, bốn giáo, tám phái.
Mỗi một môn phái đều có cách thức hàng ma hàng yêu đặc biệt của riêng mình.
Những gì tôi đã thành thạo và đã nhìn thấy, chỉ được xem là da lông mà thôi.
Còn về phái Cản thi ở Tương Tây, từ lâu môn phái này đã nổi danh là có thể điều khiển thi thể.
Nhưng sự hiểu biết của tôi cũng chỉ có được thông qua TV mà thôi.
Một bên rung chuông, một bên khống chế thi thể.
Nhưng tôi lại không biết, thuật pháp của phái Cản thi thế mà còn có thể khống chế thi thể mở miệng nói chuyện, ngẫm lại, cảm thấy thật đáng sợ.
Nếu tương lai gặp được họ, tôi nhất định phải học hỏi cẩn thận một phen.
Bị sốc nhiều quá, làm tôi có chút không yên tâm.
Tôi có cảm giác mình lại mạo hiểm thêm một lần nữa. Xã hội bây giờ, nếu bị dính dáng đến kiện cáo thì đúng là phiền to.
Đến lúc ấy chúng tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết oan ức, bạn đâu thể nói với thẩm phán rằng mình là một người trừ tà được chứ?
Còn người chết chính là yêu đạo?
Sau khi hồi phục tinh thần, tôi quay sang nói với Hồ Mỹ đứng bên cạnh:
“Tiểu Mỹ, cô hóa về bản thể đi.
Đi theo sau ba cái xác kia.
Chờ đến khi vào trong núi, cô hãy dọn dẹp lại một chút, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi xong việc thì cô quay lại khách sạn đi.”
Hồ Mỹ cũng không nói thêm với tôi, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Ngay sau, cô ấy lắc người một cái, hoá thành một con hồ ly màu đỏ, rồi nhanh chóng rời khỏi căn nhà này.
Sau khi Hồ Mỹ rời đi, cuối cùng tôi mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm được.
Chuyện ở nơi này cũng coi như là đã giải quyết xong.
Còn về những người vô tội đang nằm trong căn phòng này…
Chúng tôi không trực tiếp đánh thức họ tỉnh lại, mà tìm một chiếc điện thoại ở trong phòng.
Rồi gọi điện báo cảnh sát, sau đó rời khỏi nơi này…
*****
Thời điểm rời đi, chúng tôi cũng đi cửa sau.
Ở bên này, đèn đóm không tốt, khách tới đây thăm quan cũng ít.
Trên đường đi, chúng tôi cũng biết được tại sao Ngô Huệ Huệ lại xuất hiện trong căn nhà đó.
Ngô Huệ Huệ nói, đêm nay thấy hơi đói bụng, nên muốn ra ngoài ăn chút gì đó.
Kết quả, thật không khéo, cô ấy lại tới ngay con phố ăn vặt này.