Đầu tiên là thắp cho sư phụ tôi và Hồ tộc một nén nhang, sau đó tôi mới xách túi to túi nhỏ đi ra sô pha, chuẩn bị đánh thức Hồ Mỹ.
Nhưng sau khi tôi lay cô ấy mấy cái, mới chợt phát hiện ra sự bất thường.
Bởi vì, lúc này Hồ Mỹ cứ như uống phải thuốc ngủ vậy, tôi có gọi thế nào cô ấy cũng không chịu tỉnh lại.
Cuối cùng, sau khi kiểm tra một lượt, tôi cả kinh nhận ra, Hồ Mỹ đã thực sự trúng thuật mê hồn.
Người nào mà lại có thể lén đánh thuốc mê Hồ Mỹ, vậy mà tôi lại còn chẳng hay biết gì chứ? Thủ đoạn của tên này cũng quá tinh vi rồi?
Xem ra, có khả năng cao, người bày ra trò này chính là cái tên đã bước vào nhà tôi hôm nay.
Tôi nhanh chóng ấn vào huyệt thiên trì trên người Hồ Mỹ, sau đó dùng bùa chú đánh thức cô ấy.
(Huyệt thiên trì: là một huyệt vị nằm tại phần lõm bên cạnh ngực, nơi đó sữa chảy qua thường đọng lại, giống như cái ao chứa nước, vì vậy, gọi là Thiên trì; ấn vào đó có thể thăng khí dương, thông kinh lạc.)
Hồ Mỹ từ từ tỉnh lại, mặt hơi ngẩn ra, hiển nhiên là cô ấy chưa hiểu ra chuyện gì.
Lúc này, thấy tôi xách theo túi to túi nhỏ, cô nàng còn hỏi tôi đang làm gì thế?
Tôi cũng không dông dài làm gì, nhanh chóng kể lại vắn tắt chuyện đã xảy ra trước đó cho Hồ Mỹ nghe.
Hồ Mỹ cũng vô cùng kinh ngạc, vốn dĩ cô ấy đến đây để làm bảo vệ cho tôi.
Thế mà lớ ngớ thế nào lại bị người ta phù phép lên người cũng chẳng biết.
Lúc này, nghe nói tôi muốn chạy trốn, cô ấy cũng chẳng hề do dự, nói thẳng:
“Đi đâu cũng được, miễn là anh dẫn theo tôi là được!”
Tôi cười khổ, thôi thì tôi cũng chỉ đành chấp nhận vậy!
Dù sao thì, đem theo một cô hồ ly bên người chắc cũng chẳng có gì đáng ngại.
Tôi gật đầu, bảo cô ấy chui vào trong ba lô của mình.
Dù sao hình thể của Hồ Mỹ cũng không lớn, cho nên có trốn trong ba lô cũng chẳng bị lộ.
Mà Hồ Mỹ lại bảo tôi cứ từ từ đã, vì cô ấy còn phải thông báo cho mọi người trong núi một tiếng.
Ngay sau đó, tôi liền nhìn thấy Hồ Mỹ vươn móng vuốt hồ ly ra.
Rồi cô nàng bắt chước dáng vẻ kết thủ ấn của con người, rồi lẩm bẩm niệm một câu thần chú, xong xuôi mới chịu chui vào trong ba lô của tôi.
Thủ ấn vừa rồi chắc hẳn là cách thức liên lạc đặc biệt của riêng Hồ tộc, chắc nó cũng giống như phương pháp truyền thư của Đạo môn chúng tôi.
Nhưng loại chú pháp này, tôi cũng mới chỉ được nghe nói qua mà thôi, chứ chưa từng được tận mắt chứng kiến.
Trước kia, tôi từng nghe sư phụ kể lại, chú pháp truyền thư này cũng chẳng khác nào máy fax hiện đại.
Bên này vừa kích hoạt chú, là bên kia có thể nhận được tin tức rồi, rất lợi hại.
Chỉ là trong cái thời đại mà thuật pháp xuống dốc như hiện nay, loại thuật pháp này không còn được lưu truyền nữa, nên chẳng còn mấy ai biết sử dụng.
Sau khi mang đủ những thứ cần thiết, tôi quay đầu lại, nhìn thoáng qua cửa hàng nhỏ của mình một lần nữa.
Lần này ra đi, không biết đến bao giờ tôi mới có thể an toàn mà trở về.
Nhưng con đường này là do chính tôi lựa chọn, cũng chính tôi đã tự bắt đầu, vì vậy, hiện giờ tôi đã không còn đường quay lại nữa.
Tôi chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước, không ngừng bước đi.
Cho đến khi toàn bộ kẻ thù của tôi bị giết hết, cho đến khi tôi thực sự trở thành một người mạnh mẽ.
Trở thành người mạnh nhất trong cả hai giới chính tà!
Hẳn là tới lúc ấy, tôi sẽ được tự do…
*****
Lưng tôi khoác ba lô, tay cầm hộp kiếm, dẫn theo hồ ly nhỏ,…
Khoảnh khắc cánh cửa nhà khóa lại, trong lòng tôi thấy thực sự lạc lõng và bất lực.
Suy cho cùng, nơi này cũng là nơi tôi đã sống hơn 20 năm.
Tôi thở dài, sau đó xoay người rời đi.
Khi tôi đi đến ngã ba, đã thấy lão Phong chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.
Cậu ấy đã đứng chờ tôi ở ngã ba từ lâu rồi, lúc này, nhìn thấy tôi, lão Phong cũng chẳng nói nhiều.
Anh chàng này chỉ lặng lẽ đưa cho tôi một điếu thuốc, sau đó hai chúng tôi cứ “yên lặng” như vậy mà đi đến hướng nhà ga.
Giờ này, đã chẳng còn xe bus nữa.
Cho nên, chúng tôi trực tiếp đi nhờ xe tải tới ga tàu thành phố…
Ở trên xe, tôi hỏi lão Phong, cậu ấy nói đã báo lại cho Lão Tần Gia một tiếng.
Rốt cuộc Lão Tần Gia cũng là sư bá của cậu ấy, nên lão Phong cũng nhắc Lão Tần Gia mấy ngày tới đừng tới nhà tang lễ làm việc nữa.
Bởi vì Lão Tần Gia cũng có chút liên quan tới chúng tôi, chẳng may mà đám Mắt Quỷ và yêu đồ của Nhật Nguyệt Giáo có tới đây thì không ổn.
Không thể tìm thấy chúng tôi, chúng chắc chắn sẽ tìm tới Lão Tần Gia, vậy thì ông ấy sẽ gặp nguy hiểm mất.
Nghe đến đó, tôi khẽ gật gù.
Vì trong lòng mỗi người chúng tôi đều có suy tư riêng, nên chẳng ai nói với ai câu nào.
Khi chúng tôi tới cửa ga tàu hỏa, đã là 10 giờ tối.
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đã đứng chờ chúng tôi từ trước, vừa thấy chúng tôi tới thì vội chạy lên đón.
Sau đó, tôi liền nghe Dương Tuyết nói:
“Từ chỗ chúng ta, không có chuyến tàu hoả nào chạy thẳng tới núi Hành Sơn cả.
Cho nên, chúng ta sẽ đến thành phố Sa trước, sau đó mới bắt chuyến xe tới Cửu Tiêu sau!”
Thực ra tôi thấy chuyện này cũng chẳng sao cả, dù sao bây giờ cũng còn cách Đại hội Đạo Minh hơn một tuần, chúng tôi chẳng cần phải vội vàng làm gì.
Bây giờ chỉ cần nhanh chóng rời khỏi nơi này mà thôi, vì thế tôi không phản đối, gật đầu một cái thật mạnh: