“Hiện tại chúng ta cũng không cấp, dù sao còn hơn một tuần nữa Đại hội Đạo Minh mới tổ chức.
Chúng ta chỉ cần nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này là được!”
Từ Lâm Tĩnh nghe đến đó, con ngươi lại xoay chuyển.
Ngay sau đó, cô ấy cười hì hì, nói:
“Ôi! Nếu không thì như vậy đi, mọi người theo tôi đi gặp bạn quen qua mạng của tôi trước, được không? Nếu một mình tôi đi thì cũng hơi ngại.”
Lời vừa nói ra, ba người chúng tôi lập tức đứng sững ra tại chỗ.
Chị hai à, hiện tại mấy người chúng ta đang chạy trốn đấy.
Cô còn làm gì? Đi gặp bạn qua mạng sao?
Da mặt tôi co giật liên hồi:
“Từ Lâm Tĩnh, cô nói cô làm gì cơ?”
“Đi gặp bạn qua mạng! Hơn nữa cũng tiện đường, cậu ấy ở ngay thành phố Sa thôi.”
Từ Lâm Tĩnh ngại ngùng trả lời.
Dương Tuyết lại cười xấu xa:
“Có phải là nam không?”
Từ Lâm Tĩnh nghe đến đó, còn có chút kích động:
“Ừm, người này tốt lắm, thường hay kéo tôi ăn gà (gánh game).
Hơn nữa kỹ năng cũng đỉnh lắm, cầm súng 98K là bất khả chiến bại luôn.”
Tôi nghe đến đó, vừa thấy tức lại vừa thấy buồn cười, thế nhưng không nói gì.
Còn lão Phong đứng bên cạnh tôi thì hơi nhíu mày lại, tuy nhiên cậu ấy cũng chẳng lên tiếng.
Từ Lâm Tĩnh nhìn tôi, Dương Tuyết cũng nhìn tôi.
Hiển nhiên là hai cô nàng này muốn để tôi đưa ra quyết định. Mà tôi còn có thể nói được gì đây?
Rốt cuộc thì chúng tôi cũng chỉ cần chạy khỏi nơi này là được, hơn nữa hiện giờ còn cách thời gian tổ chức Đại hội Đạo Minh lâu như vậy.
Mà Từ Lâm Tĩnh cũng đã nói đến mức này rồi, nếu tôi còn nói gì nữa thì đúng là tuyệt tình, tuyệt nghĩa quá.
Cho nên, tôi chỉ đành cười khổ, nói:
“Vậy cũng được! Chúng tôi sẽ đi cùng cô tới gặp bạn qua mạng, nhưng mà cô phải bảo cậu ấy mời chúng tôi một bữa đấy!”
Tôi gật đầu đồng ý, nhưng vẫn không quên trêu chọc Từ Lâm Tĩnh một câu.
Từ Lâm Tĩnh lại ra dấu “OK”, sau đó sảng khoái đáp lại:
“Được thôi, nghe nói người bạn này của tôi còn là một phú nhị đại đấy, cậu ấy có rất nhiều tiền.
Ăn một bữa cơm, hẳn là không thành vấn đề.
Như vậy đi! Chúng ta đi mua vé tàu trước đã.
Trước đó tôi đã quan sát một chút rồi, 12 giờ đêm sẽ có một chuyến.”
Nghe đến đó, mọi người đều lần lượt gật đầu.
Gặp bạn qua mạng sao?
Loại chuyện thế này trước giờ tôi mới chỉ thấy trên TV và báo chí mà thôi, chứ trong thực tế, tôi chưa từng gặp phải bao giờ.
Nếu đã như thế, vậy thì cứ tới gặp người bạn qua mạng giàu có này của Từ Lâm Tĩnh một lần cũng được!
Vừa trò chuyện, chúng tôi vừa đi tới trước máy bán vé tự động.
Sau khi mọi người lần lượt mua vé xong, chúng tôi ra ngoài ăn một bữa cơm, rồi mới quay trở lại phòng chờ, đợi tàu tới.
Chẳng mấy chốc đã tới 12 giờ.
Chúng tôi lục tục lên xe.
Bởi vì giờ này không phải thời gian hoạt động cao điểm, cũng không phải là ngày nghỉ lễ, cho nên trong khoang tàu trống không, cũng chẳng có ai cả.
Tàu hoả dừng lại chờ trong chốc lát, sau đó lại khởi động tiếp, rời khỏi thành phố Thanh Thạch.
Cứ như vậy, bốn người chúng tôi đã thoát khỏi nơi nguy hiểm này và tiến về một khu vực gần Hành Sơn, nơi ấy được gọi là Nam Nhạc.
Trên tàu, chúng tôi tập hợp lại và phân tích cẩn thận sự việc mà Đinh Vô Cực đã thông báo cho tôi.
Tôi kể lại tất cả chi tiết sự việc cho mọi người nghe.
Mọi người cũng bắt đầu đưa ra phỏng đoán về thân phận của Đinh Vô Cực, thậm chí còn nghiêm túc kiểm tra bó rơm kia một phen.
Kết quả, chúng tôi phát hiện ra bó rơm này cũng chẳng khác nào một bó rơm bình thường, chẳng có mấy khác biệt cả.
Nếu thực sự muốn tìm sự khác biệt, có lẽ bố rơm này chỉ thô hơn rơm rạ bình thường một chút.
Sau khi trò chuyện một lúc lâu, mọi người cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.
Bởi vì, chúng tôi gần như chẳng có mấy manh mối về người đàn ông kia.
Tôi và anh ta cũng chỉ có duyên gặp nhau hai lần mà thôi.
Cho nên, ngoại trừ biết được người nọ tên là Đinh Vô Cực ra, những chuyện còn lại tôi hoàn toàn không hề biết gì.
Hiện tại trời đã khuya, mọi người cũng dựa lưng vào ghế bắt đầu ngủ.
Nhưng tôi lại không thể nào chợp mắt được.
Tôi đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài không ngừng lướt qua, trong lòng luôn thấy có điểm nào đó rất kỳ lạ.
Nhưng lạ ở chỗ nào thì tôi lại không biết.
Tôi cảm giác, đây là sự sắp đặt của định mệnh, có lẽ chuyến đi này sẽ không suôn sẻ như vậy.
Nói cách khác, chuyến đi này có thể là sự khởi đầu của một cuộc phiêu lưu khác.
Có một điều mà tôi không biết, đêm chúng tôi rời đi, đã có chuyện xảy ra…
Có mấy người đã đột nhập vào nơi ở của tôi, lão Phong và phòng ngủ của Từ Lâm Tĩnh cũng Dương Tuyết.
Tuy riêng, khi bọn chúng tới nơi, chúng tôi đã sớm ngồi trên tàu hoả, rời khỏi thành phố Thanh Thạch…
Tôi thức đến tận sáng sớm, rồi mới miễn chợp mắt được một lúc ở trên tàu.
Vì thế cả ngày trông tôi chẳng có chút tinh thần gì, chỉ có Từ Lâm Tĩnh cùng Dương Tuyết là vui vẻ mà thôi, làm cho tôi cứ có cảm giác hai cô ấy là một nhóm khác vậy.
Tôi và lão Phong quả đúng là trốn chạy, bởi vì chuyến đi này, là chuyến đi rời xa quê hương.
Nhưng Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh thì cứ có cảm giác như đang đi du lịch vậy.
Trên đường đi, hai cô nàng cứ cười hi hi ha ha, còn không ngừng chụp ảnh tự sướng nữa.
Đến khoảng 2 giờ chiều, chúng tôi đã tới nơi.
Thành phố Sa là một đô thị rất hiện đại với dân số gần 10 triệu người.
Hơn nữa, nơi này nổi tiếng nhất với món đậu hũ thối và kênh Mango Channel.