Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1775

Chương 1775 Chương 1775

Bước ra khỏi ga tàu hỏa, tôi chỉ nhìn thấy bên ngoài là biển người tấp nập, đã vượt xa rất nhiều so với một nơi nhỏ bé như thành phố Thanh Thạch của chúng tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi tới nơi này, chỉ cảm thấy ánh mặt trời ở đây thật chói chang và sau đó là cái nóng.

Tôi nhìn quanh rồi nói với Từ Lâm Tĩnh:

“Từ Lâm Tĩnh, khi nào chúng ta sẽ đi gặp người bạn qua mạng của cô thế?”

Từ Lâm Tĩnh rất vui vẻ:

“Chúng ta cứ tìm một nơi để ở lại trước đã! Tôi hẹn gặp cậu ấy vào tối nay rồi!”

Mọi người đều không có ý kiến, gật đầu đồng ý.

Sau đó, chúng tôi tìm một khách sạn gần đó để nghỉ chân.

Bởi vì còn nhiều thời gian, cho nên mọi người đi ngủ trưa, tắm rửa, thậm chí còn ngồi tu luyện trong chốc lát.

Chỉ là linh khí ở trong thành phố này rất loãng.

Phải nói là mỏng manh đến đáng thương, mùi xăng dầu ở đây còn nồng nặc hơn cả linh lực.

Nếu tu luyện ở nơi này, tu vi chắc chắn sẽ tăng rất chậm, không khéo còn có thể mắc phải bệnh viêm phế quản.

Vì thế sau khi ngồi vận khí một lúc, cả tôi và lão Phong cùng từ bỏ.

Gần tối, bốn người chúng tôi lại tập hợp.

Lần này, mọi người định cùng Từ Lâm Tĩnh đi gặp người bạn qua mạng là phú nhị đại của cô ấy.

Vốn tưởng rằng chúng tôi sẽ gặp gỡ, ăn uống, trò chuyện và giết thời gian như những buổi hẹn bình thường.

Nhưng mọi chuyện không diễn ra như mong đợi. Một cái bẫy đã được giăng sẵn từ lâu, chỉ chờ chúng tôi tới gần…

******

Chúng tôi rời khỏi khách sạn, sau đó gọi taxi đi đến một nơi được gọi là sườn núi Khúc Dương.

Còn về phần hồ ly nhỏ luôn tự nhận là vệ sĩ của tôi, đương nhiên cô ấy cũng đi theo rồi.

Nhưng lần này cô ấy lại không hóa thành hình người, mà vẫn duy trì nguyên hình, nằm ngủ trong túi xách của tôi.

Nói là ngủ, kỳ thật là một loại tu luyện.

Rốt cuộc thì động vật và con người đều có cách tu luyện khác nhau, giấc ngủ của chúng cũng có thể coi là một phương thức tu luyện…

Dựa theo những lời Từ Lâm Tĩnh đã nói, cậu bạn quen qua mạng này của cô ấy chính là một cậu ấm giàu có.

Còn là cao thủ trong game, hai người này quen biết nhau cũng gần nửa năm nay rồi.

Mà cái nơi được gọi là sườn núi Khúc Dương kia, chính là biệt thự của chàng trai nọ.

Hiện tại, bạn qua mạng của Từ Lâm Tĩnh đã chuẩn bị sẵn rượu ngon thịt ngọt trong biệt thự rồi, chỉ chờ chúng tôi tới nữa mà thôi. Cậu ta còn “chu đáo” gửi định vị tới.

Biệt thự này cách vị trí hiện tại của chúng tôi không xa lắm, chỉ hơn hai mươi cây số!

Đối với chuyện này, tôi vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ, tôi chỉ là người được Từ Lâm Tĩnh mời đi cùng để hóng chuyện mà thôi.

Dương Tuyết thì cười hì hì, không ngừng trêu chọc Từ Lâm Tĩnh.

Thi thoảng lại hỏi cậu bạn kia có đẹp trai hay không? Tính tình thế nào? Rồi lại còn hóng hớt hỏi xem Từ Lâm Tĩnh có thích người ta hay không?

Mà lão Phong hôm nay cũng khá bồn chồn.

Bình thường thằng nhãi này lúc nào cũng trưng ra bản mặt lạnh lùng, ít nói.

Cậu ấy chẳng bao giờ tỏ ra hứng thú với mọi vật xung quanh.

Nhưng lúc này, lão Phong lại thường xuyên chú ý tới cuộc trò chuyện của Từ Lâm Tĩnh cùng Dương Tuyết.

Thi thoảng có chêm vào một hai câu, chẳng khác nào hắt gáo nước lạnh vào hai cô nàng kia.

Nhưng tôi cũng chẳng buồn để ý, khi ngồi trên xe cũng chỉ tuỳ tiện đáp lại mọi người vài câu, sau đó liền dựa lưng vào ghế mà nhắm mắt dưỡng thần.

Hơn hai mươi cây số, chẳng bao lâu chúng tôi đã đến nơi.

Khi chúng tôi đến sườn núi Khúc Dương, trời cũng đã tối đen.

Sau khi thanh toán và xuống xe, liền nhìn thấy một tấm biển lớn.

Trên đó ghi “Khu nghỉ dưỡng Khúc Dương”, bên cạnh là một con đường nhỏ dẫn lên núi.

Trên núi có rất nhiều chấm sáng, những chấm sáng đó đều là ánh đèn phát ra từ những khu biệt thự, biệt thự độc lập gì đó…

Từ Lâm Tĩnh nhìn di động, ngay sau đó nói với chúng tôi:

“Ở ngay phía trước thôi, bản đồ cho thấy vẫn còn hơn 200m nữa…”

Hơn 200m, cũng không quá xa.

Chúng tôi gật đầu, sau đó liền đi theo hướng mà bản đồ đã chỉ.

Rất nhanh, chúng tôi đã đi tới trước một căn biệt thự.

Căn biệt thự này không lớn lắm nhưng cũng không nhỏ.

Nhìn từ bên ngoài thì cũng không tệ lắm.

Từ Lâm Tĩnh liếc nhìn xác nhận vài lần, rồi nói với chúng tôi:

“Chính là nơi này, mọi người nhìn giúp tôi, có thấy tóc tai tôi lộn xộn không?”

Từ Lâm Tĩnh có chút kích động, bắt đầu sửa sang lại đầu tóc trước mặt chúng tôi.

Dương Tuyết lại che miệng cười:

“Không lộn xộn, xinh lắm.

Nếu anh đẹp trai trên mạng của cô mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ mê như điếu đổ!”

Từ Lâm Tĩnh bị trêu như vậy, còn cười tươi như hoa nở, có vẻ cô nàng rất hưng phấn.

Tôi khoanh tay, không hề lên tiếng.

Kết quả bên cạnh lão Phong, lại là lạnh lùng túng một câu:

“Còn chưa gặp mặt đâu, vui vẻ cái gì, kỳ vọng càng lớn, thất vọng cũng càng lớn.

Nói không chừng, trong kia là một tên xấu xí đấy!”

Từ Lâm Tĩnh trợn trắng cả mắt:

“Phong Tuyết Hàn, anh có biết nói chuyện hay không thế?”

Tôi đã nhìn qua ảnh chụp của cậu ấy rồi, rất đẹp trai.

Còn đẹp trai hơn cả anh đấy! Hừ!”

Nói xong, cô nàng xoay một cái, trực tiếp đi trước cửa biệt thự.

Lão Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không tiếp tục nói gì nữa.

Tôi võ bả vai lão Phong:

“Quan tâm làm gì! Người ta vui vẻ là được.

Cậu đói bụng chưa? Đi thôi!”

Lão Phong nghe tôi nói như vậy, chỉ cười nhạt rồi đi theo tôi.

Từ Lâm Tĩnh ấn vài lần lên chuông cửa, rất nhanh, từ bên trong đã truyền ra giọng nói nam tính, lôi cuốn:

Bình Luận (0)
Comment