Bởi vậy, Từ Lâm Tĩnh căn bản không có chút thương hại nào đối với tên kia.
Cô ấy vặn nắp chai rượu, lạnh lùng nói:
“Vậy thì tự mình tới lấy đi!”
Nói xong, cô ấy búng ngón tay một cái, chai rượu lập tức vẽ một đường vòng cung trên không trung, cuối cùng đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
“Phanh” một tiếng, các mảnh thủy tinh văng ra khắp nơi.
Cả chai rượu vang đỏ đã bị vỡ nát tan tành, rượu cũng theo đó mà chảy ra đầy đất.
Dương Soái thấy thế, sắc mặt đã tái đi.
“Tao, rượu, rượu của tao, tao phải dùng tinh khí người sống để, để luyện chế thuốc trị ho…”
Nói xong, không biết tên khốn kia lấy chút hơi tàn từ đâu, bắt đầu bò về phía góc tường.
Nhưng mà rượu vang đã chảy theo khe hở của sàn nhà, chảy xuống tấm ngăn bên dưới.
Tốc độ của gã rất chậm, với tốc độ này, gã căn bản không thể nào chạm được tới chút cặn rượu còn lại.
Hơn nữa, cơn ho khiến gã suy yếu rất nhiều, gã cũng càng ngày càng thấy đau đớn.
Cuối cùng, gã thật sự không thể bò tiếp được nữa.
Chỉ có thể nắm lấy một mảnh chai rượu vỡ, không ngừng liếm chút rượu còn vương lại trên đó.
Gã muốn thông qua chút rượu còn sót lại này để làm dịu cơn ho khan dữ dội này.
Nhưng chút rượu này còn không đủ để làm ướt lưỡi gã, sao có thể làm dịu cơn ho của gã được?
Kết quả, cơn ho của gã không chỉ không thể dịu lại, mà Dương Soái còn bị mảnh thủy tinh vỡ cắt đứt lưỡi và môi.
Máu tươi chảy ra từ những vết cắt, khiến người ta nhìn thấy mà rợn cả tóc gáy.
Nhưng Dương Soái lại như chẳng biết mệt mỏi, cũng như chẳng hề cảm nhận được chút đau đớn nào cả…
Tuy nhiên, chúng tôi không hề có chút đồng cảm nào, thậm chí còn nhìn gã tới ngây cả người.
Hại người chung quy rồi cũng hại mình, tất cả nhân quả này đều là do chính Dương Soái tự tìm lấy.
Cuối cùng, gã đột nhiên ho dữ dội.
Mỗi một tiếng ho vang lên và một lần máu tươi chảy vào khí quản.
Gã thở hổn hển một lúc, ôm lấy cổ ho “khụ khụ khụ” mấy tiếng, sau đó gã cố gắng mở to hai mắt, dựa người xuống sàn.
Hơi thở ra thoát ra từ mũi gã cũng đứt quãng, rồi dần dần chuyển sang nặng nề, sau đó mất hẳn…
Tất cả điều này xảy ra trong vòng chưa đầy ba phút.
Nhìn thi thể của tên yêu đạo này, trong lòng mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Vốn mọi người vui vẻ cùng Từ Lâm Tĩnh tới gặp người bạn qua mạng, chẳng ngờ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Thôi đành vậy! Cũng coi như là chúng tôi giết chết một tên yêu đạo để trừ hại cho dân.
Tôi cùng lão Phong đều không nói gì, nhưng Từ Lâm Tĩnh lại mắng một câu:
“Lão già chết tiệt, chết cũng chưa hết tội.”
Từ Lâm Tĩnh vừa dứt lời, Dương Tuyết nhìn về phía tôi và lão Phong:
“Cảm ơn mọi người, Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn, Tiểu Mỹ.”
Nghe Dương Tuyết nói vậy, cả ba chúng tôi đều xoay người lại nhìn về phía cô ấy.
Lão Phong xua tay, Tiểu Mỹ cũng mỉm cười lắc đầu.
Mối quan hệ giữa chúng tôi là gì chứ? Còn cần gì phải cảm ơn?
Tôi cũng hít một hơi thật sâu rồi nói với mọi người:
“Mọi người hãy nghỉ ngơi một chút đi!
Rồi lát nữa chúng ta cùng tìm kiếm xung quanh căn phòng này thử xem, xem xem tên khốn kia có phải ở một mình hay còn đồng loã nào khác hay không!
Cuối cùng thì xử lý thi thể của người này, rồi rời khỏi nơi này!”
Nghe tôi nói xong, mọi người đều gật đầu đồng ý.
Sau đó, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, sắp xếp lại các sự kiện vừa xảy ra.
Tôi và lão Phong cũng hút thuốc lá, thở một hơi dài.
Trong khoảng thời gian vừa rồi, tôi và lão Phong cũng đã biết được toàn bộ sự việc.
Đối với tên yêu đạo tên Dương Soái này, chúng tôi cũng biết được một chút.
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh kể lại, khi chúng tôi đều bị rượu thuốc của tên kia gây mê…
Hai cô ấy bị tên kia đưa lên tầng hai, trong lúc này Hồ Mỹ cũng bắt đầu tỉnh lại.
Nhưng Hồ Mỹ chưa nắm rõ được tình huống, lại thấy mấy người chúng tôi đều nằm bất tỉnh trên mặt đất, nên cũng không dám ra tay vội.
Sau khi bị đưa lên tầng hai, Dương Soái đã đánh thức Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh.
Đồng thời, gã cũng để lộ ra vẻ mặt âm u xấu xí của mình…
*****
Lúc ấy, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh bị đưa lên tầng hai, bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp của cả hai, nên đã gợi lên dục vọng của Dương Soái.
Cho nên, gã mới muốn làm nhục hai cô ấy.
Nhưng gã không muốn dùng vũ lực, mà muốn hai cô ấy phải bằng lòng đi theo mình.
Bởi vậy, gã mới đánh thức các cô ấy tỉnh lại.
Nhưng liệu Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh sẽ đồng ý sao?
Đương nhiên là không, hai người họ thà chết cũng không chịu nhục, thậm chí Dương Tuyết còn sử dụng đến cấm thuật.
Dương Tuyết muốn phá vỡ phong ấn ở đan điền, thoát khỏi sợi dây cùng sự khống chế của Dương Soái.
Hồ Mỹ cảm nhận được sự dao động mạnh mẽ của đạo khí, tự biết bản thân đánh không lại Dương Soái, cho nên cô ấy muốn liên thủ với Dương Tuyết - người chắc chắn không phải là đối thủ của yêu đạo.
Cho nên, Hồ Mỹ vẫn luôn không có hiện thân, mà chỉ lặng lẽ trở lại tầng một.
Cô ấy muốn tìm cơ hội để đánh thức tôi và lão Phong.
Chỉ có như thế, mới có thể cứu được Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh, mà chúng tôi cũng có thể thoát khỏi nơi này.
Sự phản kháng của Dương Tuyết đương nhiên là không có hiệu quả, nhưng qua trận chiến, cô ấy cũng đã làm Dương Soái lộ ra bộ mặt thật.
Yêu đạo này để lộ ra dáng vẻ già nua gầy như que củi, da dẻ vàng vọt, cảnh tượng ấy đã khiến Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh hoảng sợ.