“Tại sao mày lại chắc chắn tao có được một viên đá như vậy?”
Trong lòng tôi thắc mắc, vì sao đối phương có thể chắc chắn là tôi có được loại đá này?
Nhưng đối phương lại cười “Khanh khách”:
“Bắt, bắt tay, mày đã quên rồi sao?”
Bắt tay?
Trong phút chốc, tôi liền hiểu ra.
Khi mới tới đây, chúng tôi đã bắt tay với Dương Soái.
Lúc đó tôi có cảm giác rất lạ, giống như bị điện giật, cũng giống như bị kim đâm.
Chẳng lẽ lúc đó gã đã có suy nghĩ như vậy?
Tôi không nói gì, nhưng Dương Soái lại yếu ớt nói tiếp:
“Đó là sự cộng hưởng, sự cộng hưởng sinh ra từ viên đá của tao.
Cho nên, cho nên tao suy đoán, mày cũng có.
Nhưng, nhưng loại đá mà mày có được…
Khẳng định, khẳng định mày chưa sở hữu được bao lâu, cho nên mày không biết được thuộc tính của nó đúng không?
Vì vậy, mày mới không nảy sinh bất cứ hoài nghi nào với tao.
Khụ khụ khụ.
Vốn tưởng rằng, rượu thuốc có thể, có thể khiến cho chúng mày hôn mê một ngày một đêm.
Chờ tao, chờ tao hút khô tinh khí của hai ả kia, sẽ đi tìm viên đá của mày.
Nhưng nào ngờ, bên phía chúng mày, bên phía chúng mày lại còn một con hồ ly thối, làm đảo lộn kế hoạch của tao…”
Nói xong, Dương Soái nhìn về phía Hồ Mỹ đứng cách đó không xa, trong đôi mắt của gã chất chứa đầy sự oán độc.
Nhưng giờ phút này, tôi đã rất kinh ngạc.
Bởi vì tôi đã có được một bí mật cực kỳ quan trọng và gây sốc, viên đá màu xanh lục của tôi không phải là viên đá duy nhất trên thế gian.
Nếu dựa vào đó mà suy đoán, tôi có một viên đá màu xanh lục, nơi này cũng có một viên đá màu trắng.
Như vậy, liệu có phải còn có cả những viên màu đỏ, màu đen, màu vàng, màu lam nữa hay không?
*****
Lúc này, tôi rất kinh ngạc.
Bởi vì tôi đã phát hiện ra được một bí mật từ trong miệng tên Dương Soái này.
Một bí mật lớn có mối liên hệ chặt chẽ với viên đá màu xanh trong tay tôi.
Có thể còn có nhiều loại đá như viên đá xanh lục của tôi trên thế gian này.
Nghĩ đến đây, tôi khẽ cau mày.
Ngay sau đó, tôi lại cất tiếng hỏi tên yêu đạo kia một câu nữa:
“Viên đá của mày, làm sao mà có được?”
Dương Soái nghe đến đó, lại quay đầu nhìn tôi, lạnh lùng cười:
“Tao, tao đã sắp phải chết rồi.
Mày cho rằng, tao sẽ, tao sẽ nói cho mày biết sao?
Đương nhiên, mày, mày cũng có thể thả tao đi.
Tao, tao sẽ đem hết, đem hết mọi chuyện kể cho mày, cho mày nghe.
Viên đá, viên đá ấy tao cũng có thể tặng lại cho mày, thấy thế nào?
Như vậy, như vậy được không?
Khụ khụ khụ…”
Nghe thấy lời này, tôi còn chẳng kịp trả lời…
Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh lúc trước đã bị uy hiếp, còn suýt bị bắt nạt, hai người cùng trăm miệng một lời:
“Không có cửa đâu!”
Hai cô gái nói xong, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều đang nổi giận.
Dương Tuyết còn nói với tôi:
“Đinh Phàm, đừng nói nhảm với gã nữa.
Dùng một chân dẫm chết gã đi!”
“Đúng đó chú Đinh, chú còn do dự cái quái gì? Chú không làm được thì để tôi làm.”
Từ Lâm Tĩnh cũng nổi khùng, thấy tôi chậm chạp mãi không chịu ra tay, tỏ vẻ bất mãn.
Mọi người đều muốn lấy mạng gã, nếu tôi còn tiếp tục chần chờ, thì sẽ không được thích hợp.
Bởi vậy, tôi lại chuẩn bị giết chết tên yêu đạo này.
Nhưng trước khi tôi kịp hành động, tên yêu đạo này lại ho khan, hơn nữa tiếng ho lại vô cùng lớn.
Lúc này, cơ thể của gã cũng bắt đầu co giật.
Cộng với vết thương nặng, cơn ho khan khiến tên yêu đạo này không thể hô hấp nổi, như thể phổi của gã sắp bị nứt toạc ra đến nơi.
“Khụ khụ khụ!”
Âm thanh kia trầm thấp như thể cổ họng bị xé toạc ra, mặt gã cũng chuyển sang màu tím tái.
Nhìn thấy hình ảnh này, tôi vô thức rụt chân lại.
Bởi vì theo tôi quan sát, đạo khí trên người gã đã rất hỗn loạn.
Trên da xuất hiện những đường tơ máu rất nhỏ, máu tươi cũng bắt đầu rỉ ra từ lỗ mũi và khóe mắt của gã.
Đây là dấu hiệu gân mạch bị vỡ.
Nhìn tình trạng của gã lúc này, có thể thấy rõ là gã đang tu luyện loại tà thuật nào đó.
Đó cũng là nguyên nhân dẫn tới hiện trạng gân mạch tan vỡ, cùng với việc bị ho khan liên tục.
Cho nên, tôi căn bản cũng chẳng cần động thủ, gã cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Sau cơn ho khan dữ dội, “phụt” một tiếng, tên yêu đạo này đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng máu còn chưa kịp phun ra hết, gã tại bắt đầu ho khan kịch liệt.
Mỗi lần ho khan là một lần máu tươi bắn ra tung toé.
Toàn thân gã đều run lên, thậm chí còn bắt đầu co giật, tình trạng cũng càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Gã ôm ngực mình, cố gắng kìm nén cơn ho.
Đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của Dương Soái lúc này cũng trợn trừng cả lên.
Gã nhìn tôi chằm chằm:
“Rượu, mau, mau cho tao, ngừng ho, để ngừng ho. Khụ khụ khụ…”
Vừa nói, đối phương vừa chỉ vào chiếc kệ gỗ cách đó không xa.
Ngoài hai chai rượu ngoại đã vỡ trước đó, vẫn còn một chai rượu vang đỏ còn nguyên vẹn.
Từ Lâm Tĩnh thấy vậy vội vàng bước tới.
Cô ấy cầm chai rượu vang đỏ kia lên và nói:
“Muốn cái này đúng không?”
“Đúng vậy, đưa cho tôi, cái đó là rượu chữa, rượu chữa ho của tôi, cầu, cầu xin cô…”
Dương Soái vừa cầu xin, vừa muốn bò về phía Từ Lâm Tĩnh.
Nhưng cơn co giật khắp toàn thân khiến gã nhất thời bị mất đi năng lực hành động.
Đồng thời, gã lại tiếp tục ho khan kịch liệt, ho mãi không ngừng.
Về phần Từ Lâm Tĩnh, cô ấy vẫn còn đang nổi nóng.
Nếu vừa rồi không phải Hồ Mỹ xuất hiện kịp thời, cô ấy đã bị tên khốn kiếp trước mặt vấy bẩn, sau đó còn bị gã hút sạch tinh khí, trở thành thứ được gọi là “dinh dưỡng”, và thuốc trị “cảm mạo” mà gã nói!