Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1784

Chương 1784 Chương 1784

“Thả ra? Loại yêu đạo như mày sẽ không được chết tử tế đâu!”

Nói xong, cô ấy đã nhanh chóng kéo dây thừng trên người xuống, trực tiếp vọt lại đây.

Rồi nói với tôi:

“Đinh Phàm, tuyệt đối không thể buông tha cho loại yêu đạo này.

Gã hút tinh khí của người sống, tu luyện tà thuật, nhất định phải giết gã!”

Vừa nghe Từ Lâm Tĩnh nói như vậy, tôi ngây ra một lúc.

Bởi vì từ lúc chúng tôi tỉnh lại tới giờ…

Tôi không hề hay biết trước đó Dương Soái đã làm những gì.

Bởi vậy, tôi hỏi lại một câu theo bản năng:

“Sao cô lại nói như thế?”

Từ Lâm Tĩnh nhìn chằm chằm Dương Soái tiều tuỵ, vàng vọt như sáp nến, sau đó lạnh lùng nói:

“Sau khi chúng ta trúng thuốc mê, gã đã đưa tôi và Tuyết sư tỷ tới chỗ này.

Sau đó gã đánh thức hai người chúng tôi, lại còn muốn hai chúng tôi hầu hạ gã, trở thành tình nhân bí mật của gã.

Kỳ thật gã muốn hút tinh khí của chúng tôi, trở thành chất dinh dưỡng để gã tu luyện tà thuật.

Hơn nữa, gã còn uy hiếp chúng tôi.

Nếu chúng tôi dám không phục tùng, hay không tình nguyện, thì thì…

Hơn nữa, gã còn bày ra dáng vẻ khủng bố, hù dọa, uy hiếp chúng tôi.

Tuyết sư tỷ không chịu, muốn dùng cấm thuật để phá vỡ phong ấn ở đan điền, muốn chống lại gã.

Nhưng lại bị gã đánh ngất, cuối cùng gã còn muốn xuống tay với tôi.

Cũng may Tiểu Mỹ đã chạy tới kịp, cứu được tôi, nếu không, tôi thật không dám nghĩ tới hậu quả…”

Nói tới đây, Từ Lâm Tĩnh thế mà lại có vẻ tủi thân lắm, dựa đầu vào vai tôi.

Tiếng khóc “hu hu” vang lên, hiển nhiên là vừa rồi cô ấy đã bị dọa sợ.

Nghe đến đó, tôi và lão Phong đều chợt quay đầu lại nhìn tên kia, trong đôi mắt dường như có thể phun ra lửa.

Chúng tôi đều là những người bạn thân vào sinh ra tử với nhau, cho nên, chỉ cần một người chịu tổn thương, thì những người còn lại đều sẽ nổi điên.

Vậy mà tên khốn đang đứng trước mặt này còn muốn “độc chiếm” Từ Lâm Tĩnh và Dương Tuyết.

Chuyện đã đến nước này mà tôi còn có thể nhẫn nhịn được nữa sao? Nếu hôm nay tôi không đập chết gã, tôi không mang họ Đinh nữa.

Trong lòng tôi tràn đầy lửa giận, nhanh chóng vọt lên.

Dương Soái kinh hãi, con ngươi bỗng nhiên giãn to ra, nhanh chóng né tránh.

Nhưng gã làm gì có cơ hội này, mất đi viên đá kỳ dị kia, cánh tay trái lại còn bị trọng thương.

Hiện tại, gã đã hoàn toàn bị tôi áp đảo, không còn sức phản kháng.

Gã cố đưa tay ra, thủ thế ngăn cản theo bản năng, nhưng căn bản là vô ích.

Tôi giơ chân lên đá mạnh một cái, một tiếng “phanh” trầm đục vang lên, Dương Soái bị tôi đá thẳng vào ngực.

Trong chốc lát, có vài tiếng “răng rắc” vang lên, xương bàn tay và xương ức của Dương Soái đã bị tôi đạp gãy.

Bản thân Dương Soái cũng phun ra một ngụm máu tươi, “phụt” một tiếng, máu bắn lên cả chân tôi.

Mái tóc vốn trau chuốt đẹp trai của gã cũng bị tôi đá văng sang một bên.

Đờ mờ, hoá ra là tóc giả.

Người này bởi vì tu luyện tà thuật, nên mới khiến thân thể của mình già hơn trước tuổi rất nhiều lần, tóc cũng vì thế mà rụng gần hết.

Vẻ ngoài đẹp trai mà trước đó chúng tôi nhìn thấy, hẳn là được tạm thời duy trì nhờ một loại “thuật pháp” nào đó.

Tôi trừng mắt:

“Dám bắt nạt các cô ấy, mày sẽ phải chết!”

Tôi theo bản năng phát ra tiếng gầm giận dữ, nhưng không ngờ cảnh tượng này đã bị Dương Tuyết - vừa mới được Hồ Mỹ đánh thức - nhìn thấy.

Dương Tuyết đã nhìn thấy dáng vẻ hung dữ, hai mắt như phun ra lửa, động tác cuồng bạo, giọng nói trầm thấp của tôi.

Trái tim của cô ấy không khỏi run lên.

Bởi vì vừa rồi, bọn họ đã bị tên yêu đạo kia bắt nạt.

Chỉ suýt chút nữa thôi, cô ấy đã bị tên yêu đạo kia hút hết tinh khí, bỏ mạng ở nơi này.

Nhưng hiện tại, tên yêu đạo kia lại bị tôi đạp dưới chân, tuỳ ý chà đạp.

Sau khi Dương Soái phun ra một ngụm máu tươi, lại chậm rãi ngẩng đầu lên.

Gã trợn mắt, giận dữ nói với tôi:

“Khụ khụ khụ! Thắng làm vua, thua làm giặc, tao đã thua rồi, muốn giết thì cứ giết đi!

Nhưng trước khi chết, tao muốn hỏi mày một câu.

Có phải mày, mày cũng có một viên đá kỳ lạ không, trông nó cũng giống như đá Cực Hàn…”

Vốn dĩ tôi đang định giết chết gã, nhưng đột nhiên nghe đối phương hỏi một câu như vậy, lại dừng tay lại.

Tôi sửng sốt mất một lúc, vì sao đối phương lại đột nhiên hỏi câu ấy?

Hay là viên đá kỳ lạ kia, không chỉ có mỗi một viên?

Ngay khi ý nghĩ này vừa lóe lên đầu, trong lòng tôi đột nhiên vang lên một tiếng “lộp bộp”.

Kỳ lạ? Viên đá ư? Không phải trong tay tôi vừa khéo có một viên đá màu xanh lục đó sao?

Chẳng lẽ, viên đá màu xanh lục kia cũng cùng loại với viên ngọc lạnh lẽo vừa rồi sao?

Trong đầu vừa kịp nghĩ đến đó, tim tôi đột nhiên chìm xuống một cách khó hiểu.

Tôi quay đầu lại theo bản năng, nhìn về phía viên đá trắng nằm trơ trọi trên sàn nhà.

Trông vẻ bề ngoài nó chỉ như một viên đá bình thường.

Hình dạng gần tròn nhưng không đều.

Ngoài màu sắc khác với viên đá xanh lục kia, còn lại hình như cũng chẳng khác gì.

Dương Soái thấy tôi trầm mặc không nói, còn quay đầu lại nhìn thoáng qua viên đá màu trắng.

Gã đột nhiên cười thành tiếng:

“Khụ khụ khụ, quả nhiên.

Quả nhiên giống với suy đoán của tao, loại đá này quả thực không phải chỉ có một viên.

Như vậy, vậy thì mày, mày có thể nói cho tao biết được hay không.

Viên đá mà mày có được kia, có thuộc tính gì, màu sắc ra sao…”

Đối phương lại hỏi, nhưng tôi cũng không trực tiếp trả lời.

Mà chỉ hỏi ngược lại gã một câu:

Bình Luận (0)
Comment