Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1783

Chương 1783 Chương 1783

Nhưng cũng bởi vì có nó, mà tu vi của tên này đột ngột tăng cao, đạt tới được cảnh giới Đạo Vương.

Nhưng tác dụng phụ của nó cũng rất rõ ràng…

Bản thân Dương Soái là một chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai ngời ngời.

Nên gã không thể chấp nhận được dáng vẻ trước mắt này.

Lúc này bị bao bọc bởi đủ loại cảm xúc tiêu cực, cảm giác bi phẫn (vừa đau khổ vừa tức giận) trong lòng gã đã bị giải phóng và liên tục khuếch đại.

Đây là điểm lợi hại của Hoả Thiên Công, cũng là năng lực đặc biệt của Hoả Thiên Công.

Nhìn dáng vẻ đau khổ tột cùng của tên này, gã như thể đã phát điên, ngũ quan không ngừng vặn vẹo:

“Không, tao là một người đẹp trai, không phải một lão già, tao không bị ho lao. Khụ khụ khụ, là chúng mày, là chúng mày đã biến tao thành cái dạng này, tao, tao phải xẻ thịt chúng mày.”

Có vẻ như gã đang trút hết tất cả cảm xúc tiêu cực lên người tôi.

Nhưng đây chỉ là sự điên rồ sau khi mất trí.

Không có lý trí đồng nghĩa với việc mất đi khả năng phán đoán, mất đi sự bình tĩnh.

Mà một khi đã mất đi khả năng phán đoán và sự bình tĩnh, cho dù gã có điên cuồng đến đâu cũng chỉ là tên vô dụng.

Cùng lúc này, tu vi của tôi đã tăng cao hơn đối phương không chỉ một bậc, xét về tất cả các mặt, tôi đều chiếm ưu thế hơn gã.

Chỉ cần cẩn thận, tránh xa bàn tay lạnh như băng kia, thì việc đánh bại đối phương không phải là vấn đề lớn.

Cho nên, tôi đã tung ra một đòn.

Liên tục phải giao chiến với đối thủ, lại bị thêm cảm xúc tiêu cực từ Hoả Thiên Công khống chế, Dương Soái đã càng ngày càng điên cuồng.

Thậm chí gã còn bắt đầu tấn công một cách mù quáng, trong miệng liên tục phát ra những tiếng gào thét:

“Tao chỉ bị cảm mạo, cảm mạo…”

Âm thanh vỡ vụn còn xen lẫn cả sự đau khổ cùng không cam lòng.

Đôi mắt của gã càng lúc càng đỏ hơn.

Kiểu tấn công điên cuồng này khiến gã phải ra tay rất nhiều lần, tất cả sơ hở đều bị lộ ra.

Nếu không phải chúng tôi cố gắng đảm bảo an toàn cho bản thân, e ngại Hàn Băng Chưởng của gã, thì gã đã sớm bị đạp chết tại chỗ rồi.

Nhưng cơ hội như vậy vẫn còn rất nhiều, cho nên tôi cùng lão Phong và Hồ Mỹ cứ tiếp tục dây dưa với gã.

Chẳng mấy chốc, Dương Soái lại để lộ ra sơ hở lần nữa.

Lần này, chúng tôi đã không còn chần chờ.

Tất cả đều lần lượt ra tay, Dương Soái cũng chỉ có thể giơ tay ra ngăn cản.

Gã có thể ép lui một người, rồi hai người,… thế nhưng cả ba người ra tay cùng một lúc, gã có thể chống đỡ được sao?

Tôi tìm ra sơ hở, nên thình lình phóng một tia Hoả Thiên Khí tới.

Đạo khí màu đỏ sậm đột nhiên thoát ra khỏi cơ thể tôi, bắn thẳng về phía cánh tay trái của đối phương.

Tôi chỉ cách gã hai mét. Ở khoảng cách gần như vậy, gã không thể trốn thoát được.

Ánh sáng đỏ lóe lên, “Vèo” một tiếng, đạo khí đã đánh trúng mu bàn tay của đối phương.

Máu tươi văng tung tóe, trên cánh tay trái của Dương Soái xuất hiện một miệng vết thương trông rất khủng khiếp, trong nháy mắt, gã mất hết năng lực hành động.

Dương Soái hét thảm thiết một tiếng.

Gã che vết thương cánh tay trái của mình, liên tục lùi lại.

Mà viên ngọc màu trắng dính chặt trong lòng bàn tay trái của gã lúc này cũng rơi xuống một cách khó hiểu.

Vài tiếng “Thịch thịch thịch” vang lên, cuối cùng viên ngọc ấy lăn tới bên chân tôi…

******

Ánh mắt của chúng tôi đều hướng về phía viên ngọc màu trắng kia, suy cho cùng thì tên khốn Dương Soái cũng dựa vào thứ này để tác quái.

Điều làm chúng tôi sợ hãi là, viên ngọc này cũng toát ra hàn lực cực kỳ mạnh mẽ.

Nhìn thấy viên ngọc trắng toả ánh sáng trắng lăn lại phía tôi, sắc mặt Dương Soái tái đi, gã vội vàng kêu lên:

“Của tao, đá Cực Hàn của tao…”

Nói xong, Dương Soái định tiến lên lấy ngọc.

Nhưng sao tôi có thể để gã lấy được thứ kia lần nữa?

Tôi dùng một chân dẫm lên ngọc, không chế thứ này.

Nhưng chân tôi mới chạm vào thứ này, lại phát hiện ra có một luồng khí lạnh như băng xuyên qua giày, truyền vào chân tôi.

Tuy nhiên, viên ngọc mất sự kiểm soát của Dương Soái, luồng khí lạnh vừa rồi cũng nhanh chóng tiêu tan.

Ánh sáng trắng lấp lánh cũng dần dần biến mất.

Cuối cùng, từ một viên ngọc màu trắng, nó biến thành một viên đá bình thường như đá vôi.

Dương Soái nhìn thấy viên đá của mình bị tôi dẫm dưới chân, gã điên cuồng hét lên:

“Trả lại đá Cực Hàn cho tao!”

Nghe thấy thế, thậm chí tôi còn cảm thấy có chút buồn cười.

Gã còn mơ tôi sẽ trả lại thứ này cho gã sao?

Mà lão Phong đứng bên cạnh cũng lúc đã tiến lên trước:

“Đúng là người si nói mộng! Lão Đinh, dẫm nát thứ yêu vật kia đi.”

(Người si nói mộng (痴人说梦): Kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao, chỉ người nói năng không ra nghĩa lí gì.)

Mặc dù tôi có hơi tò mò về viên đá này, nhưng tôi không muốn sở hữu nó.

Nghe lão Phong nói, tôi gật đầu một cái, rồi dồn sức xuống dưới chân.

Thế nhưng lúc này tôi lại phát hiện, viên đá này rất cứng, tôi có dẫm thế nào nó cũng không nát.

Thậm chí nó còn làm sàn nhà bị nứt ra một đường.

“Hừ! Đá Cực Hàn đâu phải là thứ mà mày có thể dẫm nát được!”

Trả lại cho tao, tao sẽ để chúng mày rời đi, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

Sắc mặt của đối phương âm trầm, nhưng giọng nói đã không còn dữ tợn như trước.

Tuy rằng tôi không thể dẫm nát được thứ này, nhưng cũng tuyệt đối không thể trả lại cho Dương Soái.

Hơn nữa, loại yêu đạo này chắc chắn cũng không định buông tha cho chúng tôi.

Chẳng cần tôi lên tiếng, Từ Lâm Tĩnh đang được Hồ Mỹ cởi trói hộ bỗng nhiên cất lời:

Bình Luận (0)
Comment