Vậy thì bây giờ để tao đây làm thịt mày trước!”
Nghe đến đây, tôi nhanh chóng định thần lại, trở nên cảnh giác hơn.
Mà Dương Soái đột nhiên vươn tay trái ra, đồng thời mở lòng bàn tay.
Lập tức, một viên ngọc màu trắng lóng lánh thình lình hiện ra.
Sau khi luồng sáng trắng xuất hiện, tôi cảm nhận được không khí lạnh hẳn xuống.
Viên ngọc kia tỏa ra luồng khí tức lạnh đến thấu xương, cứ như là một một khối băng vạn năm vậy.
Tôi không biết thứ kia là gì, cũng chẳng biết tên nọ đang làm gì.
Nhưng phản ứng đầu tiên của tôi là không thể để tên kia thực hiện hành động tiếp theo, nếu không chắc chắn tôi sẽ gặp rắc rối.
Nghĩ đến đây, tôi không hề do dự.
Phóng ra một tia đạo khí, rồi nhanh chóng vọt về phía người tên Dương Soái kia.
Hồ Mỹ cùng lão Phong đang trốn ở phía bên kia cũng không nói hai lời, lần lượt đuổi theo tôi.
Con ngươi của Dương Soái giãn lớn, trong miệng phát ra một tiếng gầm gừ:
“Chết đi cho tao!”
Vừa nói, tên này vừa đánh một chưởng về phía tôi.
Hạt ngọc nhỏ kia dường như dính chặt trong lòng bàn tay gã, không hề rơi xuống dưới.
Một chưởng này phóng thẳng về phía tôi, chỉ trong nháy mắt, tôi chỉ cảm nhận được một áp lực cực kỳ lạnh lẽo đang giáng xuống.
Sự lạnh lẽo này khiến lòng tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi không dám trực diện chống cự như lần trước, mà nhanh chóng nghiêng người né tránh.
Tôi vừa nghiêng người, một chưởng của đối phương đã trực tiếp đánh thẳng vào kệ gỗ để rượu.
Một tiếng “Phanh” trầm vang xuất hiện.
Chiếc kệ gỗ bị đập gãy, hai chai rượu vang đỏ bị gã đập vỡ ngay tại chỗ.
Nhưng điều đó chưa là gì cả.
Điều đáng sợ hơn nữa là, sau khi “lĩnh trọn” một chưởng vừa rồi, bên trên chiếc kệ gỗ kia lại kết sương giá.
Rượu vang bị chảy ra ngoài, vừa tiếp xúc với tay của Dương Soái đã nhanh chóng hóa thành băng lạnh.
Tôi nhìn thấy rõ cảnh tượng này, trong lòng kinh hãi tột cùng.
Cái quái gì vậy, đây là loại yêu pháp gì?
Huyền Minh Nhị Lão ư? Hay Hàn Băng chưởng?
Phải biết rằng nhiệt độ đóng băng của rượu còn thấp hơn nước rất nhiều, cho dù đó có là rượu vang đỏ có rất ít cồn.
Vì thế nó không thể dễ dàng đóng băng trong nháy mắt như thế kia được.
Vấn đề là, đối phương đã làm được điều đó.
Gã không chỉ có thể đóng băng được mọi thứ, mà còn có thể khiến rượu vang đỏ đóng băng chỉ trong tích tắc.
Tuy rằng tôi không biết đây là loại yêu pháp gì, thế nhưng tôi chắc chắn là không thể chống lại được độ lạnh khủng bố của băng đá.
Một khi bị tên kia chạm vào bất cứ bộ phận nào trên cơ thể, nơi đó sẽ nhanh chóng đóng băng và hoại tử.
Nếu tên chết tiệt kia mà chạm vào tôi, vậy thì tôi xong đời thật rồi.
Trong lòng tôi cực kỳ hoảng sợ, vội vàng kéo dài khoảng cách với Dương Soái,
Sau đó nhanh chóng nhắc nhở mọi người:
“Nhất định không được chạm vào tay gã!”
Lão Phong cùng Hồ Mỹ cũng đã nhìn thấy được một màn này, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên.
Lúc này, sau khi nghe tôi nhắc nhở, bọn họ đều gật đầu, sắc mặt càng nghiêm túc hơn.
Dương Soái vẫn hung dữ và hung hăng cất giọng nói:
“Bây giờ mày biết sợ rồi sao? Vậy thì chúng mày đều trở thành thuốc trị cảm, trở thành chất dinh dưỡng cho tao đi!”
Nói xong, tên khốn này lại giơ tay lên và tấn công tôi một cách dữ dội.
Sắc mặt tôi đã tối sầm lại, trở thành thuốc trị cảm, trở thành chất dinh dưỡng cho gã ư?
Con mẹ nó, mày cứ nằm mơ đi!
Tuy rằng tôi đã bị người này dọa cho choáng váng, trở tay không kịp.
Nhưng bây giờ, gã đã mất đi cơ hội tốt nhất để giết chúng tôi.
Tôi không muốn dây dưa dài dòng với đối phương, nên tính dùng hết sức lực, kết thúc trận chiến này một cách nhanh chóng.
Bởi vì nếu tính toán không kỹ, rất có thể tôi sẽ bị chính kế hoạch của mình đè chết.
Bởi vậy, trong khoảnh khắc. đối phương xông lên…
Tôi đột nhiên vận khí, nhanh chóng kích hoạt công pháp mạnh nhất của mình, Hoả Thiên Công.
Sau khi trải qua trận chiến đẫm máu ở thung lũng Hắc Ám, Hỏa Thiên Khí trong người tôi đã bị kích hoạt ngoài ý muốn.
Nồng độ đã từ 1%, đã tăng vọt lên 10%.
Sau đó, nó giảm đi rất nhiều và hiện duy trì ở nồng độ 5 tới 6%.
Trừ khi là gặp phải tình huống đặc biệt, chứ bình thường rất khó để tăng nồng độ của Hỏa Thiên Khí lên nữa.
Vì vậy, bây giờ tôi đang vận đạo khí, để Hoả Thiên Khí tăng lên không ngừng.
Nói cách khác, Hoả Thiên Công của tôi đã tăng lên một bậc rưỡi.
Lúc đầu, tu vi của tôi đang ở cảnh giới Đạo Vương sơ kỳ.
Nhưng sau khi Hỏa Thiên Công được kích hoạt, tu vi của tôi đã vượt qua cả cảnh giới Đạo Vương trung kỳ, sắp đạt được tới cảnh giới Đạo Vương đỉnh phong.
Một sức mạnh đáng sợ như vậy không phải là thứ mà một tên yêu đạo như Dương Soái có thể tùy tiện ngăn cản được.
Bởi vậy, trong khoảnh khắc tôi vận chuyển Hỏa Thiên Công…
Đạo khí và linh lực trên người tôi đã không ngừng thay đổi, hóa thành một luồng khí tức thô bạo màu đỏ đậm.
Hoả Thiên Công vừa xuất hiện, một làn chân khí màu đỏ sậm hư hư ảo ảo từ từ toả ra từ cơ thể tôi.
Sự xuất hiện của Hoả Thiên Công cùng sức trấn áp của Hoả Thiên Khí giống như những đợt sóng, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm lên Dương Soái.
Tất cả các loại khí tức tiêu cực bao trùm lấy gã, chẳng hạn như tuyệt vọng, cái chết, bạo lực, đau đớn, v.v., khiến cho gã cảm thấy vô cùng áp lực, dường như chẳng thể thở nổi.
Hơn nữa, sở dĩ Dương Soái biến thành dáng vẻ như thế này không phải vì gã thực sự là một ông già gầy gò.
Nguyên nhân là do viên ngọc màu trắng trên tay gã, chính thứ này đã biến gã thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ hiện nay.