Hơn nữa, tôi cũng đã đạt tới cảnh giới Đạo Vương rồi, đã có thể đạt được tới cảnh giới đạo khí rời thể đả thương người.
Nếu Dương Soái không màng sống chết, khăng khăng muốn đánh chết Từ Trường Tĩnh, vậy tôi cũng sẽ dốc toàn lực để “tiếp” gã.
Bởi vì lý do khoảng cách, nên chắc chắn tôi sẽ không thể nào ngăn cản được Dương Soái.
Nhưng hậu quả của việc này là khi Từ Lâm Tĩnh chết, thì tên kia cũng sẽ chôn theo cùng.
Dương Soái nhíu mày, đương nhiên gã không muốn đồng quy vu tận với Từ Lâm Tĩnh.
(Đồng quy vu tận 同归于尽: muốn chết cùng ai đó.)
Vì thế, gã đột nhiên xoay người, đồng thời đánh một quyền về phía tôi, muốn đối đầu trực diện với tôi.
Tôi không hề hoang mang, muốn dùng cứng đối cứng, chẳng lẽ tôi còn sợ gã sao?
Hai luồng đạo khí cấp Đạo Vương trong nháy mắt đã va chạm với nhau, lập tức bùng nổ.
Một tiếng “Phanh” vang lên, nắm đấm của tôi và gã trực tiếp va vào nhau.
Trong khoảnh khắc, đạo khí bùng nổ.
Đạo khí hoá thành từng gợn sóng khí, lan ra xung quanh…
Giờ phút này, tôi cảm thấy cánh tay mình tê dại.
Xét cho cùng, một quyền này tôi đã dốc toàn lực rồi, cho nên cực kỳ mạnh mẽ.
Tuy nhiên, Dương Soái còn bị thương nghiêm trọng hơn cả tôi, tôi chỉ hơi mỏi tay mà thôi.
Còn gã, bởi vì chênh lệch sức mạnh, nên gã đã bị gãy một ngón tay.
“Đáng chết, không ngờ đạo hạnh của anh còn cao hơn cả tôi! Khụ khụ khụ…”
“Hừ! Thiên đường có lối mày lại không muốn đi, địa ngục không cửa nhưng mày lại cứ muốn xông vào.
Chọc phải chúng tao, mày chắc chắn sẽ phải chết.”
Nói xong, tôi lại lao lên lần nữa.
Mà lão Phong cùng Hồ Mỹ cũng đã lấy lại bình tĩnh.
Khoảnh khắc tôi lao lên, hai người họ cũng nhanh chóng chạy lại hướng này.
Ba đối một, cho dù là xét về mặt nhân số, hay là xét về mặt đạo hạnh, chúng tôi đều hơn hẳn.
Vì thế, đương nhiên là tên yêu đạo này không có khả năng đánh thắng chúng tôi được.
Dưới tình huống như vậy, Dương Soái cũng chỉ có thể chống cự một cách khó khăn.
Cộng với việc thỉnh thoảng ho khan, sức chiến đấu của tên này cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Kết quả, chiến đấu còn chưa tới 5 phút, gã đã bị móng vuốt của Hồ Mỹ cào một đường.
Lão Phong cũng đánh về phía gã một chưởng, cuối cùng, tôi giơ chân lên đạp gã một cái. Cả người Dương Soái nện mạnh vào tường.
Nhưng chúng tôi chẳng hề cho gã cơ hội thở dốc, vội bắt lấy cơ hội này, lao lên muốn tiễn quỷ bệnh này về suối vàng.
Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để giết chết gã.
Bởi vậy, tôi nhảy lên cao, chuẩn bị đá thẳng một cước vào đan điền, phế đạo hạnh của gã.
Nhưng tôi còn chưa kịp tới gần, đã có chuyện bất ngờ xảy ra.
Một tay tên kia đột nhiên lôi ra thứ gì đó, tay còn lại nhanh chóng kết thủ ấn.
Chỉ nghe trong miệng gã gầm nhẹ một tiếng:
“Sắc!”
Sau một tiếng sắc này, thứ trong tay gã thình lình phóng ra một luồng sáng trắng.
Theo sau luồng trắng kia, một cơn gió lốc lạnh lẽo mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện.
Nó dường như đã biến thành một lưỡi kiếm gió, không ngừng quét về phía chúng tôi.
Tất cả các đồ vật xung quanh như kính vỡ, gỗ vụn, dao nĩa, … đều bị gió thổi bay lên.
Chỉ trong nháy mắt, mấy thứ linh tinh trong phòng đã bị gió lốc thổi bay, đâm thẳng về phía chúng tôi.
Mẹ kiếp, nếu bị mấy thứ kia đập trúng, chẳng phải là người chúng tôi sẽ thủng thành tổ ong vò vẽ à?
Sắc mặt của lão Phong, Hồ Mỹ đứng ngay phía sau tôi, cũng như Từ Lâm Tĩnh bị trói ngồi bên cạnh, đều đồng loạt thay đổi, họ hét lên hòng nhắc nhở tôi:
“Tránh ra!”
“Cẩn thận!”
Kỳ thật chẳng cần họ phải nhắc nhở, tôi cũng kịp phản ứng thôi.
Lúc này, tôi nhảy sang một bên và trốn sau ghế sofa.
Lão Phong cùng Hồ Mỹ cũng nhanh chóng tránh sang một bên.
Ngay sau đó, liền nghe thấy những tiếng “Phanh phanh phanh” vang lên.
Chỉ thấy tất cả số dao nĩa, kính vỡ, gỗ vụn, … kia cắm thẳng lên tủ gỗ ở phía đối diện.
Đồng thời, có một thanh gỗ gãy đâm thẳng vào chiếc ghế sofa nơi tôi đang trốn, nó chỉ còn cách cổ tôi mấy phân nữa mà thôi.
Chỉ suýt chút nữa thôi là tôi đã bị thứ đó đâm thẳng vào cổ rồi.
Tim tôi không khỏi run lên, mẹ nó, yêu pháp quái quỷ gì thế này, có thể biến thái tới như vậy?
Dù bị kinh ngạc, nhưng sau khi xác định không còn nguy hiểm, tôi nhanh chóng đứng lên.
Nhưng giây phút vừa đứng thẳng người dậy, tôi đã bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Bởi vì tôi phát hiện ra, Dương Soái trước đó còn là một anh chàng đẹp trai ngời ngời, giờ đã biến thành một lão già.
Cả người gã gầy teo lại, nước da vàng vọt như nến, đôi mắt trũng sâu thành cái hố.
Lúc này, dường như tay trái của gã đang cầm một thứ gì đó.
Trên thứ ấy còn tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt cùng với từng đợt khí lạnh.
Ngoài ra, ánh mắt gã nhìn chúng tôi càng thêm lạnh lẽo hơn.
Gã mở chiếc miệng đầy máu của mình ra, hung dữ lên tiếng, chất giọng lúc này như xé rách cả không gian:
“Là chúng mày ép tao! Bây giờ, tao sẽ giết từng người một trong lũ chúng mày, bổ sung dinh dưỡng cho tao…”
*****
Nhìn Dương Soái trước mắt, tôi hoàn toàn choáng váng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Một giây trước gã còn là anh chàng cao ráo đẹp trai.
Tại sao bây giờ lại biến thành một người hốc hác, tiều tuỵ, da mặt vàng vọt như nến thế kia?
Trong lòng tôi kinh hãi, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Mà sau khi Dương Soái nói xong câu ấy, ánh mắt của gã nhanh chóng dính chặt lên người tôi.
Sau đó, gã nói:
“Mày khá đặc biệt đấy, hẳn là người mạnh nhất trong đám này rồi!