Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1780

Chương 1780 Chương 1780

Cũng may tôi và lão Phong tay mắt lanh lẹ, đã nhanh chóng đỡ được Hồ Mỹ.

Lại phát hiện ra trên khóe miệng Hồ Mỹ dính máu tươi, hiển nhiên cô ấy đã bị tên kia đả thương.

“Tên khốn kiếp!”

Tôi lạnh lùng nói, rồi lao thẳng vào phòng.

Vừa mới bước vào trong phòng, tôi đã thấy bên trong có tất thảy ba người, hai người trong số đó chính là Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh.

Nhưng cả hai người đều đã bị trói chặt trên ghế dựa, Dương Tuyết đã nghiêng đầu sang một bên, rơi vào hôn mê.

Từ Lâm Tĩnh tuy vẫn còn tỉnh, nhưng cũng đang bị trói, không thể thoát ra được.

Ngoại trừ hai người này, người còn lại chính là kẻ đã khởi xướng tất cả những điều này, Dương Soái.

Lúc này, gã đã đã thay đổi hình tượng bình dị, dễ gần, ấm áp như ánh mặt trời.

Biến thành một tên khát máu và dữ tợn, khắp người còn toả ra sát khí nồng đậm…

*****

Tôi liếc mắt nhìn qua Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh một lượt, sau đó nhìn chằm chằm vào Dương Soái, cái tên có nick game là Công Tử Đoạt Mệnh, sắc mặt tôi lúc này đã đen lại chẳng khác đáy nồi.

Tôi không lên tiếng trước, chỉ im lặng quan sát gã.

Bởi vì tôi không hề hay biết gì về tên này, thậm chí tôi cũng không biết, vì sao người này lại muốn tập kích chúng tôi.

Kẻ thù cũ ư?

Hay tên này là một tên sát nhân biến thái? Gặp người là giết?

Hoặc còn một nguyên nhân nào khác nữa?

Cho nên, trước khi lao vào vòng chiến, tôi cần thu thập một số thông tin cơ bản của đối phương.

Thông qua độ mạnh yếu của hơi thở, tôi có thể đoán được tu vi của người nọ rất cao.

Cũng đã đạt tới cảnh giới Đạo Vương rồi, khó trách thái độ của Hồ Mỹ lại khác thế, trong hoàn cảnh bình thường cô nàng này hoàn toàn không phải đối thủ của gã.

Tuy tu vi của tên này đã đạt tới cảnh giới Đạo Vương, nhưng khí tức của gã lại không ổn định.

Điều này chứng tỏ gã vừa mới tiến lên cảnh giới Đạo Vương chưa được bao lâu, đạo cơ còn chưa vững.

Nói như vậy, tôi vẫn có thể dùng tu vi bình thường của mình để áp chế đối thủ.

Bên cạnh đó, tôi còn chú ý đến một điểm khác.

Đó chính là đạo khí của tên này còn mang theo khí âm hàn, giống như khí tức và âm khí của lệ quỷ, nhưng cũng có điểm khác.

Nó mang đến cho người ta một cảm giác lạnh thấu xương, quả là một loại đạo khí đặc biệt.

Nghĩ lại thì, chắc là tên này đã luyện một loại công pháp kỳ lạ nào đó, cũng vì thế mà tên này nhất định cũng sẽ có những chiêu thức rất kỳ quái.

Vì vậy, tôi phải chú ý đến điểm này.

Trong nháy mắt, còn chưa tới hai giây…

Những thông tin này đã tự động “chạy” vào trong não tôi, và tôi cũng đã đưa ra được những phán đoán sơ bộ về tên Dương Soái kia.

Cùng lúc đó, tên Dương Soái kia cũng đang quan sát và đánh giá chúng tôi.

Gã khẽ nhếch khóe miệng, ho khan hai tiếng, rồi nói:

“Thật là không ngờ tới, các người uống rượu của tôi rồi mà vẫn có thể tỉnh lại nhanh như vậy, còn có thể phá vỡ được phong ấn ở đan điền.

Thật không ngờ nha!

Con cá lần này tôi bắt được lại là một vị đồng đạo lại hại như vậy!”

Nghe được câu này, tôi không nhịn được muốn chửi ầm lên.

Tôi cũng muốn hỏi gã một câu, giữa chúng tôi không thù không hận, sao lại ra tay với chúng tôi.

Nhưng không chờ tôi lên tiếng, Từ Lâm Tĩnh đang bị trói trên ghế đã nhìn thấy tôi và lão Phong, lúc này lá gan của cô nàng cũng lớn hơn.

Không còn sợ hãi, giờ này cô ấy chỉ còn lại sự tức giận, bắt đầu chửi bới om sòm:

“Cái tên yêu đạo nhà mày, ai là đồng đạo với mày chứ.

Là bổn tiểu thư đây bị mờ mắt nên mới tưởng rằng mày là chàng trai ấm áp nhẹ nhàng, không ngờ được mày là loại tà ma ngoại đạo, một lão già hôi hám, một con quỷ bệnh lao phổi!”

Tính cách của Từ Lâm Tĩnh rất nóng nảy, có chuyện thì phải nói, có rắm nhất định phải thả.

Cô ấy là một cô nàng thẳng thắn, thi thoảng sẽ tỏ ra đáng yêu và làm nũng với bạn.

Nhưng lúc này, khi đã nổi nóng lên, thì cô ấy sẽ mắng người không thương tiếc.

Nhưng nào ngờ, lời vừa nói ra, Dương Soái đã đột nhiên trừng mắt với Từ Lâm Tĩnh.

Gã có vẻ rất phẫn nộ, trong miệng thốt ra những lời lạnh lùng:

“Đừng gọi tôi là ông già, cũng đừng nói tôi bị mắc bệnh ho lao, tôi, tôi chỉ là bị cảm mạo, chỉ bị suy dinh dưỡng…”

Nói còn chưa hết câu, tên này đã lại bắt đầu ho khan, “Khụ khụ, khụ khụ khụ”…

Hơn nữa, lần này gã còn ho dữ dội hơn những lần trước, cảm giác như gã sắp ho ra cả phổi đến nơi rồi.

“Tao nhổ vào, lại còn suy dinh dưỡng với chả cảm mạo, trong lòng mày chẳng lẽ không biết sao?”

Nghe được mấy câu này, tôi không khỏi sửng sốt.

Suy dinh dưỡng, ho lao?

Chuyện này là thế nào? Hiển nhiên, so với chúng tôi thì Từ Lâm Tĩnh biết được nhiều hơn một chút.

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên tôi thấy Từ Lâm Tĩnh mắng người như thế.

Hơn nữa, cô ấy còn mắng người thẳng đến mức làm cho tôi không khỏi chấn kinh.

Dương Soái bị chọc tức đến mức không thể thốt nên lời:

“Cô, cô…”

“Khụ khụ khụ…”

“Một khi đã như vậy, tôi sẽ giết cô trước…”

Nói xong, Dương Soái lao về phía Từ Lâm Tĩnh, muốn đạp chết Từ Lâm Tĩnh.

Tuy rằng tôi còn chưa hiểu tình hình này là như thế nào, nhưng nếu tôi đã có mặt ở đây, đương nhiên sẽ không để cho tên yêu đạo này động chạm tới bạn bè của mình.

Tôi hừ lạnh một tiếng, thân mình chợt lóe lên, trực tiếp lao lên trước.

Căn phòng này khá lớn, giữa Từ Lâm Tĩnh và tên kia có một khoảng cách nhất định.

Lúc này tôi đột nhiên xông tới, tốc độ lại nhanh như cắt.

Bình Luận (0)
Comment