Chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó giữa hai viên đá này.
Tôi không định vứt nó đi cho đến khi biết được kết quả.
Thứ hai, viên đá này chứa đựng một loại năng lượng âm hàn nào đó, cùng những đặc tính rất lợi hại.
Chẳng may nó bị một người nào đó lòng dạ bất chính nhặt được, sẽ lại xuất hiện một tên Dương Soái thứ hai.
Cho nên, tôi cần phải giữ viên đá trắng này lại bên mình.
Tôi vừa nghĩ đến đây, lão Phong ở bên cạnh cũng nói với tôi:
“Lão Đinh, vừa rồi tên kia nói, viên đá này có thể cộng hưởng với viên đá xanh lục.
Tôi nghĩ viên đá này và viên đá xanh lục có lẽ thuộc cùng một loại đá.
Hơn nữa, tôi có một suy đoán.
Có thể còn có nhiều viên đá như vậy trên thế gian này.
Và chúng có thể có rất nhiều màu sắc khác nhau.
Nói không chừng, mỗi một màu sắc của của viên đá lại đại diện cho một loại sức mạnh đặc biệt nào đó.
Viên đá xanh lục kia có thể tập hợp linh lực, chữa lành vết thương.
Viên đá màu trắng này lại có thể phóng ra luồng âm khí và hàn khí mạnh mẽ.
Nếu biết cách sử dụng, chúng chính là báu vật.
Nếu không biết cách sử dụng, chúng sẽ trở thành tà vật.
Cho nên, trước mắt chúng ta cứ cất viên đá này lại.
Nói không chừng, ngày sau còn có lúc cần dùng tới.”
Lời của lão Phong cũng chính là suy nghĩ trong lòng tôi lúc này.
Tôi gật gật đầu:
“Ừm, tôi cũng có ý này, tạm thời tôi cứ mang theo viên đá trắng này bên người trước…”
Mọi người cũng không phản đối, đồng loạt gật đầu, còn nhắc tôi cất viên đá cẩn thận.
Ngay sau đó, lại nghe Dương Tuyết nói:
“Bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta nhanh chóng tìm kiếm xung quanh đi, rồi rời khỏi nơi này sớm một chút.
Giờ tôi chỉ cần nhìn thấy tên kia đã thấy ghê tởm rồi!”
Mọi người cũng không muốn tiếp tục ở nơi nơi này, nên sau khi nghe Dương Tuyết nói xong, chúng tôi cũng bắt đầu chia nhau ra hành động.
Sau khi tìm kiếm trong biệt thự, ngoại trừ mấy là bùa và những món đồ vật linh tinh, chúng tôi cũng chẳng tìm thấy manh mối quan trọng nào.
Còn về xuất xứ lai lịch của tên yêu đạo kia, chúng tôi cũng chẳng biết gì cả.
Nhưng những điều đó không còn quan trọng, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Vì vậy, mọi người dự định rời khỏi đây.
Về phần thi thể của tên yêu đạo, chúng tôi định đem đi hỏa thiêu.
Loại biệt thự ở sau trong rừng núi này thường là biệt thự tư nhân, nằm ở một khu độc lập, ngoài chủ nhà ra thì không chịu sự giám sát của một đơn vị nào nữa.
Ngoài ra cây cối xung quanh đây lại tươi tốt, rậm rạp, nếu xảy ra hoả hoạn thì cũng không thể lan rộng được.
Sau một trận hỏa hoạn, sẽ không còn để lại dấu vết chứng minh chúng tôi đã từng tới nơi này…
*****
Khi chúng tôi rời đi, căn biệt thự phía sau lưng đã có lửa bùng lên, những luồng khói đen không ngừng tỏa ra bên ngoài.
Về phần chúng tôi, chúng tôi giả vờ như người qua đường bình thường, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chúng tôi đi bộ xuống chân sườn núi Khúc Dương, rồi gọi một chiếc xe taxi, chẳng mấy chốc đã rời khỏi nơi đây.
Trên đường đi, Từ Lâm Tĩnh vẫn có vẻ rất buồn bực.
Suy cho cùng thì đây cũng là lần đầu tiên cô ấy hẹn hò với một người bạn quen qua mạng, vậy mà kết quả lại gặp phải chuyện như thế này đây.
Đặt trường hợp này trước mắt bất cứ ai, cũng không tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Khi chúng tôi trở về khách sạn đã đặt phòng từ trước, trời đã rạng sáng.
Mọi người ăn sáng tại khách sạn rồi lần lượt trở về phòng mình để nghỉ ngơi.
Vất vả cả một buổi tối, ai nấy đều rất mệt mỏi rồi.
Nhưng khi tôi và lão Phong trở lại phòng mình, mở TV lên, lại vô tình nhìn thấy được tin tức trên ấy.
“Đây là bản tin buổi sáng của thành phố.
Theo tin tức đài chúng tôi nhận được, tầm tối qua đến rạng sáng nay, có một đám cháy đã bùng phát tại một căn biệt thự trên sườn núi Khúc Dương.
Đội cứu hỏa trong thành phố sau khi nhận được tin báo cháy tại sườn núi Khúc Dương, đã nhanh chóng chạy tới hiện trường để cứu nạn, cũng đã thành công dập tắt được đám cháy.
Theo báo cáo hiện tại, đã có một người thiệt mạng.
Nguyên nhân của vụ tai nạn vẫn đang được điều tra….”
Nói rồi, trên màn hình xuất hiện một số hình ảnh được chụp tại hiện trường vụ cháy.
Sau khi tôi và lão Phong cùng nghe được mấy chữ “sườn núi Khúc Dương”, cũng lập tức bị thu hút.
Khi hình ảnh của căn biệt thự bốc cháy được đưa lên màn hình TV, chỉ cần liếc mắt một cái tôi đã nhận ra ngay, đó chính là căn biệt thự mà chúng tôi đã ở đêm qua.
Đánh giá từ hình ảnh, căn biệt thự đã bị đốt cháy không thể nhận dạng, sàn nhà cũng bị cháy rụi.
Về phần Dương Soái, e rằng đã bị lửa đốt thành bộ thây khô rồi.
Tôi không nói gì, nhưng lão Phong ngồi bên cạnh lại lạnh lùng nói một câu:
“Chết chưa hết tội! Loại người này, xuống Âm phủ cũng phải vào mười tám tầng địa ngục mà thôi!”
Khoé môi tôi gợi lên một nụ cười, lời này của lão Phong cũng chẳng sai.
Căn cứ vào kinh nghiệm tôi có được từ lần tới Âm phủ trước đây, tôi có thể chắc chắn như vậy.
Loại yêu đạo giết người để luyện thuốc này, sẽ được đưa đến thành Uổng Tử trước, sau đó sẽ bị đưa vào một chiếc lồng đặc biệt, thả chìm xuống sông máu.
Chỉ có thể lộ ra một ngón tay, để sông máu rửa trôi sạch lệ khí trên người bọn họ.
Trong thời gian bị nhốt tại thành Uổng Tử, bọn chúng còn bị loại sạch oán khí trên người.
Cuối cùng, sẽ bị đưa tới mười tám tầng địa ngục chịu tra tấn, mà thời hạn bị tra tấn ít nhất cũng phải trăm năm trở lên.