Mà một khi đã chịu sự tra tấn của mười tám tầng địa ngục, thì kiếp sau chúng sẽ không thể nào làm người được nữa.
Nói không chừng, chúng chỉ có thể trở thành súc vật mặc người đời xâu xé, hoặc làm con sâu cái kiến cho chúng sinh giẫm đạp…
Nhưng đó không phải là điều tôi quan tâm.
Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon mà thôi.
Chờ sau khi tỉnh dậy, chúng tôi sẽ đi dạo quanh thành phố này, chơi đùa một chút, sau đó khởi hành thẳng tới Hành Sơn Cửu Tiêu để tham gia Đại hội Đạo Minh được tổ chức 5 năm một lần.
Cho nên, tôi chỉ nói với lão Phong một câu:
“Lão Phong, tôi đi ngủ trước đây!”
Lão Phong gật gật đầu, tiếp tục xem TV thêm một lát nữa.
Còn tôi, vừa đặt lưng xuống giường đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Tôi chỉ vừa vào giấc, thế mà mẹ nó lại bắt đầu mơ mang toàn những giấc mộng lạ.
Giấc mơ này vẫn giống hệt những giấc mơ trước đây của tôi, trong mơ có hình bóng của một cô gái đứng trên cầu Nại Hà.
Tuy không thể thấy rõ mặt của cô gái này, nhưng tôi có thể cảm nhận được, trong đôi mắt của cô ấy chất chứa sự ưu sầu cùng bi thương.
Sau khi nói xong hai chữ cuối cùng: “Chờ tôi”, cô gái ấy đã nhảy thẳng vào dòng Vong Xuyên đầy rẫy cô hồn dã quỷ mà chẳng chút do dự…
Khi mơ đến đoạn này, tôi đã bừng tỉnh dậy.
Đó là lúc tôi nhận ra rằng mình lại nằm mơ.
Sờ sờ trán mình, tôi phát hiện trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn quanh một lượt, thấy lão Phong vẫn đang ngủ trên chiếc giường bên kia.
Đã hơn năm giờ chiều, tôi hít một hơi thật sâu rồi châm cho mình một điếu thuốc.
Trong lòng tôi cảm thấy bối rối, không biết tại sao, tôi lại mơ thấy giấc mơ như vậy.
Hơn nữa, giấc mộng này chỉ bắt đầu xuất hiện sau khi tôi trở về từ Âm phủ.
Không biết vì đâu, mà tôi lại chẳng nhớ được cô gái trong mơ là ai?
Vì sao lần nào tôi cũng chỉ mơ thấy một mình cô ấy?
Chẳng lẽ tôi đã bị oan hồn ám theo ư?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, khả năng này không thể xảy ra được.
Vì tôi chính là một người trừ tà, là một đạo sĩ.
Có bị oan hồn quấn thân hay không, chẳng lẽ chính tôi còn không biết sao?
Nhưng nếu không phải vậy, tại sao tôi lại luôn mơ thấy cảnh tượng kỳ quái ấy?
Trong lòng tôi tràn ngập nghi vấn, tâm hồn cũng trôi theo làn sương khói lượn lờ mà rơi vào những nghi ngờ vô tận.
Giấc mơ tuy viển vông, nhưng trong mắt của những người trong nghề như chúng tôi thì không thể xem thường được.
Bởi vì không kéo, đó chính là một điềm báo của một việc gì đó trong tương lai.
Xét ở một góc độ khác, giấc mơ này hẳn là điềm báo cho vận mệnh của ai đó.
Nghĩ đến vận mệnh, tôi lại đột nhiên nhớ tới Thiên Cơ Tử - Lương Văn Sinh, Khi ở núi Cửu Khúc, cậu ấy đã từng xem cho tôi một quẻ về vận mệnh.
“Gió thổi sợi tơ rối, lộn xộn gây ưu sầu.
Từ từ mọi chuyện suôn sẻ, dồn dập lại càng sầu thêm.
Bình thêm: Phá đắc tam thế cửu lãm nguyệt, dạ u phương đắc tự tại tâm.”
Đây chính là một quả hạ hạ, dự báo vận mệnh của tôi sẽ không được tốt.
Một đường này cũng không thể nào được thuận buồm xuôi gió.
Mà tiếp đón tôi chỉ có núi đá chập chùng và khó khăn như gai nhọn mà thôi.
Hiện giờ ngẫm lại, cuộc đời của tôi quả đúng như những gì quẻ bói đã nói.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, cuộc đời của tôi chưa bao giờ được bình yên cả.
Vừa mới sinh ra tôi đã bị cha mẹ bỏ rơi, ngoại trừ một tập tã lót và mảnh giấy ghi lại sinh thần bát tự, họ chẳng để lại gì cho tôi cả.
Rồi sư phụ đã nhận nuôi và đặt tên cho tôi.
Nhưng vì sư phụ tôi mở một cửa hàng bán vàng mã, mà ngay từ nhỏ tôi đã bị chúng bạn xa lánh, chỉ có duy nhất một cô bạn tên Tiểu Mạn là chịu chơi cùng tôi.
Thế rồi nhà Tiểu Mạn cũng gặp hoả hoạn, cha mẹ không còn, cô ấy cũng được người khác nhận nuôi.
Lúc đi học, tình hình của tôi cũng chẳng có gì khác biệt, những ngày tháng trôi qua thật đơn điệu, thậm chí còn thường xuyên gặp chuyện xui xẻo.
Ngay cả trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi cũng điền sai đáp án, chỉ đành học trường nghề hai năm.
Khi về nhà giúp sư phụ làm ăn buôn bán, chỉ đi nhặt xác cũng gặp phải lệ quỷ, cuộc đời này của tôi đúng thật là rất xui xẻo.
Thế mà hiện tại tôi còn nằm mơ thấy một người con gái nhảy cầu, giấc mơ này có ý nghĩa gì đây?
Liệu đây có phải điềm báo gì đó mà Thiên Cơ Tử đã nhắc cho tôi trong lời bình không?
Phá đắc tam thế cửu lãm nguyệt, dạ u phương đắc tự tại tâm.
Tôi đọc không hiểu, cũng không tài nào tìm ra được ý nghĩa của câu thơ trên.
Nhưng hiện tại tôi bắt đầu đưa ra suy đoán, có phải số phận của tôi có liên quan đến cô gái nọ hay không?
Mà tại sao cô gái nọ lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi? Vì sao cô ấy phải nhảy xuống cầu Vong Xuyên?
Đương nhiên, tất cả những điều này chỉ là phỏng đoán vô căn cứ của tôi mà thôi.
Nói trắng ra thì đó cũng chỉ là những dòng suy nghĩ miên man.
Cảm giác chẳng khác nào khi tôi hút xong một điếu thuốc trong thời gian ngắn cả.
Ngay khi tôi chuẩn bị cầm một điếu thuốc khác lên, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang vọng.
Tôi cầm điện thoại lên nhìn qua, là Dương Tuyết gọi tới.
Tôi cũng chẳng do dự gì mà nhận điện thoại:
“Các anh vẫn còn đang ngủ à? Ra ngoài ăn cơm thôi.”
Nghe thấy giọng nói của Dương Tuyết, tôi đành thả điếu thuốc trên tay xuống, “ừm” một tiếng, rồi nói một lát nữa sẽ có mặt ngay.
Cúp điện thoại, tôi thở hắt ra một hơi.