Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1790

Chương 1790 Chương 1790

Nếu đã nghĩ không ra, vậy dứt khoát đừng nghĩ tới nữa.

Nếu đã là do số phận an bài, vậy thì sao tôi phải cố gắng biết trước làm gì?

Tôi chỉ đang tìm cho mình một cái cớ, cũng để bản thân yên tâm hơn mà thôi.

Sau khi đánh thức lão Phong, chúng tôi nhanh chóng đi xuống tầng dưới

Khi tới nơi, tôi phát hiện ra Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh cùng với Hồ Mỹ đã đứng đợi hai chúng tôi từ lâu rồi.

Hôm nay, cả Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh và Hồ Mỹ đều rất chưng diện.

Cả ba cô nàng đều mặc váy ngắn xẻ ngực sâu, chân đi bốt cao cổ, chính là dáng vẻ xinh đẹp nhìn qua một lần là nhớ mãi.

Những người xung quanh đều đưa ánh mắt về phía ba cô ấy, thậm chí còn có một anh chàng chủ động tới gần họ.

Rốt cuộc thì cả ba cô ấy cũng đều là cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, khó ai sánh bằng.

Chỉ nhìn vẻ bề ngoài chân dài, quyến rũ của họ cũng khiến người ta không kìm lòng nổi mà chảy nước miếng.

Trong lòng lại càng ngo ngoe rục rịch như có sâu bò bên trong…

*****

Tôi không ngờ được hôm nay nhóm của Dương Tuyết lại ăn mặc táo bạo như thế.

Cho dù chúng tôi đều là người quen, như thế này cũng kích thích quá mức rồi.

Tôi và lão Phong nhìn ba cô nàng này đến mức đờ người ra, mãi một lúc sau mới bước lên chào hỏi.

Lão Phong vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như trước, sau khi khôi phục được bình tĩnh thì một chữ cũng không chịu nhả ra khỏi miệng ngọc.

Vì thế tôi cũng chỉ đành lên tiếng:

“Ba cô ăn mặc thế này, thế này cũng hơi táo bạo quá rồi đấy?”

“Mặc thế này không được sao?”

Hồ Mỹ rất thắc mắc.

Bởi vì cô ấy còn chưa hoàn thành thế giới quan hoàn chỉnh, càng đừng nói tới hiểu được thẩm mỹ của con người.

Nhóm Dương Tuyết mặc kiểu quần áo thế nào, cô ấy sẽ nhìn thôi mà biến da lông của mình theo dạng ấy.

Cô ấy căn bản không biết được, loại trang phục này hấp dẫn và có hại như thế nào đối với đàn ông.

Lúc này, Từ Lâm Tĩnh đột nhiên trêu chọc tôi một câu:

“Chú Đinh, đây là một đô thị lớn chứ không phải một nơi nhỏ bé như thành phố Thanh Thạch của chú.

Chú nhìn thử xem, bây giờ trên đường có bao nhiêu cô gái ăn mặc thế này chứ, vậy thì có gì mà không tốt, chỉ hở chút xíu mà chú cũng kêu ca sao? Chú đúng là cổ hủ.”

Nghe cô nàng này nói vậy, tôi lập tức cạn lời.

Không phải vì tôi muốn tốt cho các cô ấy sao, bây giờ bên ngoài nhiều kẻ háo sắc như vậy, chẳng may họ bị người xấu theo dõi thì biết làm thế nào?

Ấy vậy mà tôi còn bị Từ Lâm Tĩnh chỉ thẳng mũi mà mắng là đồ cổ hủ.

Tôi trợn trắng cả mắt, trong lúc nhất thời không thốt được ra câu nào.

Dương Tuyết ở bên cạnh còn cười “Hì hì hì” vài tiếng:

“Ấy, Đinh Phàm, chúng tôi ăn mặc khó coi vậy sao?”

Nghe Dương Tuyết hỏi, tôi chỉ trả lời theo bản năng:

“Cũng được, nhìn cũng đẹp đấy, nhưng thế này thì cũng quá thu hút người khác, phải không?”

“Vậy anh có bị tôi thu hút không?”

Dương Tuyết hỏi lại một câu vừa đáng yêu lại vừa tinh nghịch.

Tôi sửng sốt, nhìn về phía cô ấy.

Lại phát hiện ra hôm nay quả thực Dương Tuyết còn hấp dẫn hơn mọi ngày.

Nhưng tôi vẫn ra vẻ như chẳng có chuyện gì cả:

“Thu hút cái gì mà thu hút, có phải tôi chưa từng nhìn thấy các cô lúc không trang điểm, trên mặt cô lúc ấy còn có mấy cục mụn đấy.”

Kết quả, tôi vừa dứt lời, Dương Tuyết đã nổi giận mà đấm cho tôi một cái:

“Anh đi chết đi!”

Nói xong, cô ấy hùng hổ kéo Hồ Mỹ đi ra ngoài:

“Tiểu Mỹ, chúng ta đi!”

Tiếng giày cao gót nện trên mặt đất tạo thành những âm thanh “cộc cộc cộc”, Dương Tuyết muốn kéo Hồ Mỹ đi ra khỏi cổng chính của khách sạn.

Từ Lâm Tĩnh lại trợn mắt với tôi:

“Chú Đinh, chúng có biết vì sao đến tận bây giờ mà chú vẫn còn độc thân không?”

Tôi sửng sốt một chút, lắc đầu:

“Không biết!”

Dương Tuyết lại đột nhiên quay đầu lại, hung dữ nói với tôi:

“Vì anh xứng đáng!”

Nói xong, Dương Tuyết giơ một tay còn lại túm lấy tay của lão Phong.

Lão Phong trở tay không kịp, nhưng Từ Lâm Tĩnh lại kiêu ngạo nói:

“Phong Tuyết Hàn, chúng ta cũng đi thôi!”

Nói rồi, lão Phong bị hai cô gái vừa lôi vừa kéo ra khỏi cửa.

Chỉ để lại một mình tôi đứng đó với vẻ mặt khó hiểu.

Chẳng lẽ tôi có nói sai à, tôi còn có ảnh chụp của các cô ấy khi chưa trang điểm đấy?

Thấy ba cô nàng kia đã rời đi, tôi bèn lẽo đẽo theo sau.

“Chậm một chút, đợi tôi với!”

Lúc tôi đuổi kịp các cô ấy, Dương Tuyết vẫn còn chút giận hờn, thậm chí còn trừng mắt với tôi một cái.

Tôi không thể hiểu nổi, tôi lại trêu chọc ai à?

Chỉ đành hỏi:

“Vậy tiếp theo, chúng ta sẽ tới chỗ nào?”

Từ Lâm Tĩnh nói trước:

“Tôi đã kiểm tra rồi, gần đây có một quán gà nướng khoai môn khá ngon, chúng ta đi ăn gà đi!

Ăn xong chúng ta sẽ đi dạo chợ đêm một chút, chợ đêm ở đây rất lớn.”

Đối với tôi mà nói, ăn gì cũng được, đi dạo một chút cũng chẳng có vấn đề gì.

Mà xét cho cùng, tôi cũng muốn nhìn thử xem chợ đêm ở nơi này trông như thế nào.

Còn về phần Hồ Mỹ, chỉ cần nghe là sẽ được ăn gà, hai mắt cô ấy đã sáng hơn cả đèn pha ô tô.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến quán gà nướng.

Quán ăn này không lớn, nhưng làm ăn rất tốt, khi chúng tôi đến đã có năm, sáu bàn đang chờ rồi.

Chúng tôi cũng lấy số rồi ra sau xếp hàng.

Bởi vì quán này bán gà, cho nên sau bếp lúc nào cũng có gà sống chờ làm thịt.

Hồ Mỹ lại thích nhất là ăn gà, vừa mới ngửi thấy mùi gà, cô ấy đã không chịu ở yên.

Bình Luận (0)
Comment